Đám loài Hắc Ám đã sớm không còn tinh thần chiến đấu, ào ào bỏ chạy tán loạn.
“Đừng để cho chúng nó chạy, giết!”
Các đội trưởng tiểu đội chỉ huy tiểu đội của mình, tạo thành trận hình, vây quanh loài Hắc Ám, tiến hành vây giết.
Vương Đằng không để ý đến chiến đấu ở bên dưới, ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xa, một tia chiến ý hiện lên trong mắt.
Rầm!
Trong phút chốc hắn đã biến mất tại chỗ.
Tolby đang chiến đấu với đám người Hokia đột nhiên biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, một quyền đánh vào bên phải hư không.
Ầm!
Một âm thanh trầm đục truyền lại.
Tolby hoảng sợ, toàn thân hoàn toàn bị đánh lui hơn mười mét.
Trong trận chiến đấu giữa cường giả cấp Vũ Trụ, chuyển động trên trăm mét đều xem như là khoảng cách thật ngắn, huống hồ đây chỉ là hơn mười mét.
Nhưng trong lòng Tolby không thể bình tĩnh được, nó rất rõ ràng thực lực của mình. Kể cả đám người Hokia đều không thể đánh lui nó, công kích bất ngờ này lại có thể làm được, thực lực của đối phương không thể khinh thường.
Ánh mắt Tolby nhìn chằm chằm vào hư không, chỉ thấy một bóng dáng chậm rãi bước ra.
Rõ ràng chính là Vương Đằng!
“Là ngươi!” Sắc mặt Tolby khó coi, khiếp sợ trong lòng.
Nó vốn tưởng rằng tên này dựa vào lực lượng trận pháp mới có thể ép nó chật vật như vậy. Ai ngờ thực lực của chính hắn cũng mạnh mẽ như thế.
Đây đâu phải là một võ giả cấp Hằng Tinh!
Nói là võ giả cấp Vũ Trụ, nó đều không tin!
“Đoàn trưởng!”
“Đoàn trưởng!”
…
Đám người Hokia nhìn thấy Vương Đằng, ào ào vui vẻ, vội vàng kêu lên.
“Ừm.” Vương Đằng gật đầu, không quay lại nói: “Các ngươi đi giải quyết loài Hắc Ám còn sót lại phía dưới, ở đây giao cho ta là được.”
“Dạ!”
Đám người Hokia rất hiểu thực lực của Vương Đằng, không hề chần chừ, gật đầu xác nhận.
Vương đối vương, tướng đối tướng!
Loài Hắc Ám còn sót lại phía dưới nhất định đều tương đối mạnh mẽ, thậm chí có cả tồn tại cấp Ma Hoàng hạ vị. Nếu như bọn họ không đi xuống hỗ trợ, võ giả cấp Hằng Tinh bình thường này chắc chắn không chặn được.
“Hừ!” Nhìn đám người Hokia rời đi, Tolby không khỏi hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Vương Đằng: “Ngươi thật tự tin, lấy thực lực cấp Hằng Tinh mà dám một mình đối mặt với ta.”
“Còn tạm được, đối phó với một loài Hắc Ám lai giống giữa huyết nha và con dơi như ngươi, ta vẫn còn có chút nắm chắc.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Vô liêm sỉ!” Tolby quá mức phẫn nộ.
Nhân loại này quá độc miệng!
Nó là quý tộc Huyết tộc cao quý, không phải là huyết nha, cũng không phải là con dơi, lại càng không phải là lai giống.
Đáng chết!
“A, xem ra thật sự bị ta nhìn thấu, nhanh trí như ta.” Vương Đằng sờ cằm, hơi hăng hái quan sát đối phương.
Hắn vẫn tương đối tò mò với loài Hắc Ám Huyết tộc trước mắt. Trước kia những Huyết tộc gặp phải đều hóa thành con dơi, Huyết tộc này lại có thể hóa thành huyết nha, chắc chắn không bình thường.
Vương Đằng vận dụng ‘Đôi mắt Nguyên Chất’, đồng tử trở nên sâu thẳm, nhưng lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
‘Đôi mắt Nguyên Chất’ lại mất đi tác dụng!
Chỉ có thể nhìn thấy một bóng sáng màu đỏ mơ hồ, hơn nữa trong màu đỏ sậm kia hình như còn có một chút màu tím, nhìn xem thật sự không rõ, giống như bị làm mờ vậy.
Lần đầu tiên ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ mất tác dụng, không thể nhìn thấu bản chất của đối phương.
Điều này khiến cho Vương Đằng vô cùng kinh ngạc.
“Xem ra là lúc tăng cấp ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ lên.” Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng khi hắn nhìn vào thuộc tính trắng trên giao diện thuộc tính, trong lòng lại tuyệt vọng.
Trống rỗng!
Vương Đằng đột nhiên nhớ ra lần trước vì luyện chế Huyền Dương Phản Hồn đan nên đã dùng thuộc tính trắng để tăng thuộc tính đan đạo lên cấp Tông sư rồi.
Đúng là nhọ!
Một khắc này, hắn không nhịn được ngửa đầu lên trời, khuôn mặt lộ ra sự chua xót nghèo túng.
Không biết vì sao Tolby cứ có cảm giác ánh mắt của Nhân tộc này hết sức kỳ quái.
Đứng ở trước mặt hắn giống như không mặc quần áo, khiến toàn thân nó không được tự nhiên.
Tuy rằng ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ của Vương Đằng không thể nhìn thấu được bản chất huyết mạch của Tolby, nhưng nhìn xuyên qua quần áo vẫn có thể…
Phi!
Hắn mới sẽ không nhìn xem thân thể của Huyết tộc này.
Đam mê kỳ quái kia không có liên quan gì đến hắn cả.
Đáng tiếc, không thể nhìn ra được Huyết tộc này rốt cuộc là huyết nha hay là con dơi.
Vương Đằng lắc đầu, trên mặt tỏ ra vô cùng tiếc hận.
Tolby nhìn vẻ mặt của hắn, sắc mặt dần biến thành màu đen, cho dù cố gắng khống chế cũng không thể áp chế nổi lửa giận toát ra không ngừng nơi đáy lòng.
Grào!
Giận dữ gầm lên, toàn thân Tolby biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở trước mặt Vương Đằng, trường kiếm trong tay vẽ ra một đường cong hình bán nguyệt, ánh kiếm chém xuống từ trên đỉnh đầu.
Quạ!
Tiếng kêu to của huyết nha vang lên, làm ảnh hưởng đến tinh thần của Vương Đằng, ánh kiếm theo sát đến.
Đáng tiếc một chiêu này không có tác dụng gì với Vương Đằng, tháp Cửu Bảo Phù Đồ lóe lên ánh vàng, ngăn cản tất cả công kích tinh thần.
Trong tay hắn xuất hiện một thanh chiến kiếm, áo nghĩa Hỏa Diễm chồng lên trên chiến kiếm, ngưng tụ thành một ánh kiếm hỏa diễm phóng lên cao.
Rầm!
Ánh kiếm va chạm.
Ánh kiếm hỏa diễm không ngăn cản được công kích của đối phương, lập tức vỡ vụn ra.
Một kiếm này của Vương Đằng ngưng tụ áo nghĩa mười thành, đối phương cũng là áo nghĩa mười thành, nguyên lực của Vương Đằng kém đối phương nhiều lắm, tự nhiên không thể ngăn cản được.
“Hóa ra ngươi chỉ có chút thực lực này!” Khuôn mặt Tolby lộ ra vẻ dữ tợn, nó lập tức vọt đến chỗ Vương Đằng.
“Quả nhiên chỉ dựa vào áo nghĩa không thể đối phó được với đối thủ mạnh hơn mình một đại cảnh giới.” Vương Đằng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ.
Một khi đã như vậy, chỉ có thể…
Lĩnh vực Thiên Thạch Tinh Vẫn, mở!
Rầm!
Trong khi lùi lại, một luồng dao động kỳ lạ từ trên người Vương Đằng quét ngang ra xung quanh, tạo thành một khu vực độc đáo trong nháy mắt.
Bầu trời xung quanh biến mất, hóa thành một thế giới tràn ngập tia sáng màu vàng, từng tảng đá lớn lơ lửng giữa không trung.
Tolby dừng người lại, sắc mặt hơi đổi: “Lĩnh vực!!!”
“Hoan nghênh đi đến lĩnh vực của ta.” Vương Đằng xuất hiện trên một tảng đá lớn, nhìn đối phương.