Mọi âm thanh đều yên lặng!
Cấp Bất Hủ!!!
Đây là cường giả cấp Bất Hủ!
Vương Đằng chấn động trong lòng, hồi lâu không thể bình tĩnh được, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng tóc bạc đột nhiên xuất hiện kia.
Phong thái của cường giả cấp Bất Hủ siêu phàm cỡ nào, sợ rằng không cần làm gì cả, chỉ hiện ra đó thôi đã khiến người ta cảm thấy rung động, không nhịn được muốn thần phục.
May mà lực ý chí của Vương Đằng kiên định, giờ phút này trong lòng chỉ có hướng đến chứ không đến mức quá thất thố.
“Cuối cùng không phí công ta tìm đường chết một phen.” Vương Đằng nhìn bóng dáng kia, thở phào một hơi dài trong lòng.
Không sai, trước đó hắn điên cuồng thăm dò như vậy là vì dụ loài Hắc Ám cấp Ma Tôn đến đây, từ đó khiến cho cấp Bất Hủ Nhân tộc chú ý đến.
Một khi cấp Bất Hủ Nhân tộc xuất hiện, loài Hắc Ám cấp Ma Tôn dĩ nhiên không có uy hiếp.
“Bạch Sơn hầu!” Đám người tướng quân Mokallen đều vô cùng vui mừng, kinh hãi kêu lên.
Giờ phút này bất cứ lời nói gì đều không thể hình dung được tâm tình của bọn họ, cường giả cấp Bất Hủ của Nhân tộc đã xuất hiện.
Tốt quá!
Cuối cùng bọn họ đã có thể không cần lo lắng đến loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia nữa.
Có cường giả cấp Bất Hủ của Nhân tộc ở đây, loài Hắc Ám cấp Ma Tôn sẽ không dám ra tay trắng trợn.
Huống hồ, cường giả cấp Bất Hủ vừa xuất hiện còn là tồn tại phong hầu.
Bạch Sơn hầu!
Đây là tồn tại cấp Bất Hủ cực kỳ nổi danh ở tinh vực nơi đế quốc Đại Càn, thực lực vô cùng mạnh mẽ, trấn áp một phương tinh vực, siêu nhiên tuyệt thế cỡ nào.
Vừa rồi hắn còn chưa hiện thân nhưng đã chém đứt một cánh tay của loài Hắc Ám cấp Ma Tôn. Đây chính là chứng minh tốt nhất cho thực lực này!
Tất cả võ giả Nhân tộc đều thầm thở phào nhẹ nhõm, giống như thanh kiếm sắc bén vẫn treo lơ lửng trên đỉnh đầu kia cuối cùng đã được người chặt đứt đi, không còn uy hiếp đến bọn họ nữa.
Lực uy hiếp của cường giả cấp Bất Hủ phong hầu hiển nhiên tiêu biểu.
“Bạch Sơn hầu!” Vương Đằng nghe được xưng hô của đám người tướng quân Mokallen với cường giả cấp Bất Hủ này, không khỏi hơi sững sờ.
“Vương Đằng, hắn là tồn tại cấp Bất Hủ phong hầu!” Giọng nói khiếp sợ của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu hắn.
“Cấp Bất Hủ phong hầu!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hắn đương nhiên không biết cấp Bất Hủ phong hầu là gì, với thực lực hiện giờ của hắn, tự nhiên vẫn còn chưa tiếp xúc đến trình độ kia.
Nhưng Viên Cổn Cổn lại rất rõ ràng, lập tức giải thích: “Cấp Bất Hủ chia thành cấp Bất Hủ bình thường, cấp Bất Hủ phong hầu, cấp Bất Hủ phong vương,… vân vân. Vương hầu này không phải là tước vị quốc gia tầm thường, mà là phong hào của cường giả, chỉ có cường giả thực lực siêu mạnh để lại thanh danh to lớn ở trong vũ trụ mới có thể được nhận phong hào.”
“Cho nên Bạch Sơn hầu này là một tồn tại cấp Bất Hủ có thực lực cực kỳ mạnh mẽ.” Ánh sao lóe lên trong mắt Vương Đằng. Hắn như có đăm chiêu, không ngờ trong cường giả cấp Bất Hủ lại có phân chia như vậy.
“Đâu chỉ mạnh mẽ, nếu hắn muốn giết cường giả cấp Bất Hủ bình thường, vốn chính là chuyện dễ như trở bàn tay.” Viên Cổn Cổn nói.
“Kinh khủng như thế!” Vương Đằng thầm hít một hơi khí lạnh.
Theo ý hắn, cường giả cấp Bất Hủ đã là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là bình thường hay phong hầu đều là cấp Bất Hủ, đều là tồn tại cao cao tại thượng ở trong mắt người đời.
Kết quả, Viên Cổn Cổn lại nói cho hắn biết rằng cường giả cấp Bất Hủ phong hầu có thể dễ dàng chém giết cấp Bất Hủ bình thường.
Đây là thực lực khủng khiếp cỡ nào!
Thật sự không dám tưởng tượng.
“Nhưng vị hầu áo trắng này lại còn đẹp trai hơn ta!” Vương Đằng sờ cằm, cảm thấy nhan sắc của mình nhận lấy khiêu chiến.
Phải biết rằng nhan sắc của hắn mới vừa đột phá đến đẹp trai vô địch, hiện giờ lại xuất hiện một người còn đẹp trai hơn hắn.
Hắn cảm thấy đẹp trai vô địch này của mình hình như hơi nói quá.
“…” Viên Cổn Cổn trực tiếp câm nín.
Vào thời khắc nghiêm khúc như vậy, tên này lại đi so đẹp trai với người ta, trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái quái gì thế hả tên khốn.
Lúc võ giả Nhân tộc vui mừng thì loài Hắc Ám lại hoảng sợ vô cùng, sợ tới mức gan mật đều vỡ. Ánh mắt kinh hãi nhìn bóng dáng tóc bạc kia, không nhịn được muốn thoát khỏi nơi đây.
Đáng sợ!
Đáng sợ!
Cường giả Nhân tộc này khiến cho chúng nó không sinh ra nổi chút tâm tư phản kháng nào.
Kể cả Ngột Não Ma Hoàng vô cùng mạnh mẽ cũng mặt mũi trắng bệch, không dám đối diện với hắn, sợ bị bóp chết tại chỗ.
Bạch Sơn hầu lại không chú ý đến loài Hắc Ám khác, hắn ngẩng đầu lên nhìn loài Hắc Ám cấp Ma Tôn ở sau hành lang không gian, ánh mắt bình thản đến cực hạn.
“Ngươi! Cấp Bất Hủ Nhân tộc!” Đồng tử trong con mắt vĩ đại của loài Hắc Ám cấp Ma Tôn đang kịch liệt co rút lại, nó nhìn chằm chằm vào Bạch Sơn hầu.
“Cút!” Bạch Sơn hầu có vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Vô liêm sỉ!” Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn giống như phải chịu sỉ nhục, gầm lên giận dữ. Sau đó mấy bàn tay vĩ đại xuất hiện ở nơi giáp ranh hành lang không gian, giống như định xé rách không gian xung quanh ra. Một tồn tại khủng khiếp định từ hành lang không gian kia vượt ranh giới đến đây.
“Muốn chết!” Sắc mặt Bạch Sơn hầu lạnh lùng, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm sáng như tuyết, khẽ chém lên trên đỉnh đầu.
Ầm rầm!
Một dải lụa màu trắng quét qua ngang trời, ánh kiếm giống như con sông, kiếm khí xuyên qua trong đó, giống như nước sông chảy xuôi cuồn cuộn.
Trong phút chốc, trời đất hoàn toàn trắng bệch!
Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, một ánh kiếm lạnh lẽo mười chín châu!
Tất cả sự vật đều biến mất, giống như chỉ còn lại một kiếm giống như thiên hà kia, chiếu rọi vào trong mắt tất cả mọi người.
“Cái gì?” Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn giống như nhìn thấy thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, đồng tử co rút kịch liệt lại, kinh hãi muốn chết: “Làm sao có thể mạnh như vậy được?”
“Ngu xuẩn!” Bạch Sơn hầu khinh thường nói.