“Cấp Bất Hủ Nhân tộc, ngươi dám giết ta, không sợ vi phạm điều ước dẫn đến cuộc chiến Bất Hủ sao?” Tiếng kêu của loài Hắc Ám cấp Ma Tôn truyền ra, ẩn chứa một chút kinh hãi.
Nó không đỡ được một kiếm này!
Chịu một kiếm này, nó sẽ chết!
Chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Cho nên nó sợ, nó không dám đón đỡ một kiếm này.
Nhưng định né tránh lại hoàn toàn không làm được, nó phát hiện mình đã bị tập trung chặt chẽ, cho dù trốn đến đâu đều sẽ bị một kiếm này chém trúng.
Đây là thực lực của cấp Bất Hủ, ẩn chứa lực pháp tắc, muốn tránh đều không thể tránh!
“Ngươi tự bò đến đây, liên quan gì đến ta?” Bạch Sơn hầu có vẻ mặt bình tĩnh, chiến kiếm trong tay biến mất, khoanh tay đứng đó, mái tóc bạc tung bay.
Còn ánh kiếm như dòng sông dài kia không hề ngừng lại, nhìn như rất chậm, nhưng trong nháy mắt đã vượt qua một khoảng cách không thể tưởng tượng nổi, trực tiếp vào bên trong hành lang không gian.
“Không!”
Grào!
A ~
Tiếng gầm gừ giận dữ kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng lên, ẩn chứa nỗi đau đớn không cách nào hình dung được, sau đó âm thanh dần dần biến mất.
Ánh kiếm phai mờ, dòng sông dài biến mất!
Tất cả đều khôi phục bình tĩnh, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Hành lang không gian vẫn tồn tại, nhưng phía sau hoàn toàn trống trơn, không truyền ra âm thanh, tĩnh mịch đến khiến lòng người hoảng sợ.
“Chết, đã chết rồi??!”
Cho dù là võ giả Nhân tộc hay loài Hắc Ám, giờ phút này đều rơi vào trong ngây dại.
Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn khủng khiếp vô cùng cứ bị chém giết như vậy?
Một kiếm!
Chỉ một kiếm mà thôi!
Tất cả mọi người cảm thấy không thể tin nổi.
“Thật mạnh!” Vương Đằng thầm tặc lưỡi, có một hiểu biết trực quan về thực lực của cường giả cấp Bất Hủ phong hầu.
Rất cmn mạnh!
Điều này hoàn toàn vượt ra ngoài nhận thức của hắn.
Nếu như cường giả cấp Bất Hủ thật sự liều lĩnh ra tay, chỉ sợ cả hành tinh phòng ngự số 29 này đều không đỡ nổi một đòn của người ta.
Giống như loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia, nếu như nó thật sự hiện thân, một bàn tay có thể bóp nát cả một hành tinh, Nhân tộc căn bản không có đường chống lại.
Vì thế mới xuất hiện thứ mang tính hạn chế là “Hiệp ước Bất Hủ”!
“Hiệp ước Bất Hủ” ra đời để cấm cường giả cấp Bất Hủ ra tay. Hai phe Quang Minh và Hắc Ám đều có thỏa hiệp, hạn chế lẫn nhau.
Nếu như có cường giả cấp Bất Hủ không coi trọng điều ước này cố tình ra tay, hậu quả sẽ giống như loài Hắc Ám cấp Ma Tôn vừa rồi.
Thật ra cho dù hai tồn tại cấp Bất Hủ đồng thời ra tay cũng không đến mức dễ dàng đánh chết một loài Hắc Ám cấp Ma Tôn được, nhưng cấp Bất Hủ phong hầu thật sự quá mạnh mẽ, cho nên loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia xem như đá phải tấm sắt, chỉ có thể nói nó không may mắn.
Giờ phút này, loài Hắc Ám bao gồm cả Ngột Não Ma Hoàng đều có vẻ mặt giống như gặp quỷ, sóng to gió lớn trào dâng trong lòng.
Còn có một cảm giác sợ hãi không thể nói rõ được tràn ngập trong lòng chúng nó, dù thế nào đều không thể xua tan đi.
Khủng hoảng đang lan tràn!
Bạch Sơn hầu quét mắt nhìn xung quanh, tất cả loài Hắc Ám bị hắn quét mắt đến đều không nhịn được lui về sau một bước, không dám đối diện với hắn.
Kể cả Ngột Não Ma Hoàng cũng như thế.
“Thân hình của tộc Chúc Long!” Ánh mắt của Bạch Sơn hầu lại cứ rơi lên trên người nó, khẽ a lên một tiếng, nói.
Một phút này, Ngột Não Ma Hoàng chỉ cảm thấy da đầu run lên, cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có hiện lên trong lòng nó, ánh mắt của đối phương như nhìn thấy con mồi.
Đây là ánh mắt giống như con hổ đang theo dõi con thỏ.
Ngột Não Ma Hoàng cảm thấy mình thành con thỏ kia. Cảm giác này khiến cho nó cực kỳ khó chịu. Nó là tồn tại cấp Ma Hoàng thượng vị, đã từng không ai bì nổi, không hề coi trọng võ giả Nhân tộc, nhưng lúc này nó lại bị người ta khinh thường, thậm chí bị coi thành con mồi có thể tiện tay là giết.
“Hừ!”
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền đến từ sau hành lang không gian. Một dao động vô cùng mạnh mẽ tản ra, khiến tất cả võ giả Nhân tộc giống như gặp phải đòn nghiêm trọng, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Vương Đằng ngẩng đầu lên, biến sắc.
Cấp Ma Tôn!
Lại là cấp Ma Tôn!
Hơn nữa còn mạnh hơn con trước đó!
“Lại thêm một tên nữa đến chịu chết.” Ánh mắt Bạch Sơn hầu lạnh lùng, cả người bộc phát ra một luồng khí thế mạnh mẽ, lập tức cản khí thế của đối phương về. Mọi người mới cảm thấy áp lực vừa đè trên đỉnh đầu đã biến mất không thấy đâu nữa, thở phào một hơi.
“A… vị đại lão này có giọng điệu lớn như vậy, xem ra rất nắm chắc.” Vương Đằng không nhịn được nói thầm trong lòng.
“Người ta có thực lực này.” Viên Cổn Cổn khinh bỉ nói: “Không giống như ngươi, không có thực lực còn nhiều lần càn rỡ.”
“Này này này, sao ta lại thành nhiều lần càn rỡ chứ, ta đây khiêm tốn như vậy.” Sắc mặt của Vương Đằng biến thành màu đen, không phục nói.
“Ngươi khiêm tốn à.” Viên Cổn Cổn tỏ vẻ ngươi cmn trêu chọc ta hả.
“Bạch Sơn hầu, ngươi định phát động cuộc chiến Bất Hủ sao?”
Sau lưng hành lang không gian truyền đến một giọng nói lạnh như băng tràn ngập sát ý, nhưng lại không phải là giọng của loài Hắc Ám cấp Ma Tôn trước đó.
“A, ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi lão già đầu lâu lỏng lẻo này.” Bạch Sơn hầu thản nhiên nói: “Thế nào, định đánh nhau sao? Vậy đến đây, đừng nói nhảm nhiều.”
“…” Loài Hắc Ám ở sau hành lang không gian bị chặn họng.
“Giết hắn đi! Giết hắn đi! Giết hắn giúp ta, ta nhất định phải giết hắn!” Lúc này, một giọng nói điên cuồng khác vang lên, lại mang vẻ yếu ớt không thể che giấu được, chính là loài Hắc Ám cấp Ma Tôn trước đó.
“Lại không chết, xem ra ngươi khá may mắn đó tiểu lâu la.” Bạch Sơn hầu kinh ngạc nói.
Vương Đằng cũng kinh ngạc lạ thường.
Như vậy còn không chết!
Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn này là con gián sao?
“Grừ… Nhân tộc, ta nhất định phải giết ngươi.” Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia gần như điên dại, hận không thể xông lên liều mạng với Bạch Sơn hầu.