Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1813 - Chương 1813. Rất Sợ Đó, Ngươi Nhất Định Đừng Đến Đây.

Chương 1813. Rất sợ đó, ngươi nhất định đừng đến đây.
Chương 1813. Rất sợ đó, ngươi nhất định đừng đến đây.

“Vậy ngươi lập tức đến giết ta đi, ta đang chờ chỗ này, đừng cmn bất lực phẫn nộ ở đó.” Bạch Sơn hầu thản nhiên nói.

“Má ơi, đơn giản thô bạo, tính cách của vị đại lão này thật sự rất giống với ta.” Vương Đằng sờ cằm.

“… Ngươi đang dát vàng lên trên mặt mình sao?” Viên Cổn Cổn nói.

“Có ý gì?” Vương Đằng tức giận nói.

“Ai cho ngươi mặt mũi so sánh với cấp Bất Hủ phong hầu.” Viên Cổn Cổn liếc xéo hắn.

“Ta…” Vương Đằng giận dữ, hắn lại bị Viên Cổn Cổn tên này xem thường.

“Vong Cốt, giết hắn giúp ta, ta có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của ngươi.” Chính loài Hắc Ám cấp Ma Tôn trước đó không dám đến, chỉ có thể nói với một loài Hắc Ám cấp Ma Tôn khác.

“Đủ rồi!” Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia không kiên nhẫn quát lạnh một tiếng, nói: “Ngu xuẩn! Nếu không phải do ngươi thò tay trước, sao sẽ rơi vào thế bị động như vậy được.”

“…” Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn trước đó khó thở, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều do thằng nhãi Nhân tộc kia!”

Vương Đằng cảm nhận được rõ ràng phía sau hành lang không gian có một ánh mắt rơi lên trên người hắn.

Không chỉ như thế, ánh mắt của những người khác đều đồng loạt rơi lên trên người hắn. Cái nhìn đó khiến cho hắn cảm thấy sởn cả tóc gáy.

“Nhìn ta làm gì.” Vương Đằng tức giận nói: “Liên quan gì đến ta, là chính nó ngốc nghếch.”

“Grừ, ngươi nói cái gì!” Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia tức đến muốn hộc máu.

“Chẳng lẽ không đúng sao, vì giết ta một võ giả cấp Hằng Tinh, thiếu chút nữa góp cả mạng mình vào, không phải ngốc thì là gì.” Vương Đằng giễu cợt nói.

“…” Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia.

“…” Đám người tướng quân Mokallen đều không khỏi câm nín.

Lá gan của tên này quá lớn rồi, nói gì đều dám nói, kể cả loài Hắc Ám cấp Ma Tôn đều dám trào phúng.

Những ngẫm lại chuyện trước đó hắn đã làm, chút chuyện này hình như không thấm vào đâu cả.

Dù sao trái với trước đó đã chơi xỏ đối phương, hiện giờ chỉ đấu võ mồm mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh được.

Đám người Ngột Não Ma Hoàng nhìn Vương Đằng, đã không biết nên nói cái gì.

Nhân tộc thích tìm đường chết như thế, vốn nên sớm chết, cố tình lại vẫn nhảy nhót ở đó, khiến cho chúng nó vô cùng buồn bực và bất lực.

“Si Tí, ngươi đúng là càng sống càng thụt lùi, lại bị một võ giả cấp Hằng Tinh kích thích đến mức độ này.” Vong Cốt Ma Tôn sâu xa nói.

“Ha ha ha, thú vị!” Bạch Sơn hầu liếc nhìn Vương Đằng, ánh mắt như ẩn chứa vẻ tán thưởng.

Thật ra vừa rồi hắn đã biết Vương Đằng dẫn dụ hắn đến đây. Thằng nhãi này thật thông minh, dùng phương thức như vậy để kích thích đối phương ra tay, dẫn sự chú ý của hắn đến.

“… Ta sẽ giết ngươi.” Si Tí Ma Tôn nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng.

“Rất sợ đó, ngươi nhất định đừng đến đây.” Vương Đằng tỏ vẻ ta thật sợ hãi.

“…” Mọi người đều câm nín.

Tên này có còn khí tiết không vậy!

Bạch Sơn hầu lại hơi hăng hái quan sát Vương Đằng.

“Ngươi!” Si Tí Ma Tôn tức đến không nói được nên lời.

Tính công kích của câu nói này không lớn, nhưng tính sỉ nhục lại rất mạnh..!

Dù sao nó thật sự không dám đến, lời này hoàn toàn đã chọc đến chỗ đau của nó.

Vương Đằng lập tức cảm nhận được chỗ tốt của dựa lưng đại lão, sảng khoái trong lòng.

“Các ngươi còn đánh nữa không vậy?” Bạch Sơn hầu khinh miệt nói: “Không đánh thì cút nhanh đi, lãng phí thời gian của ta.”

“Bạch Sơn hầu, ta và ngươi rốt cuộc sẽ có một trận chiến.” Vong Cốt Ma Tôn lạnh lùng nói.

“Ta chờ.” Bạch Sơn hầu không cam lòng yếu thế nói.

“Cái gì, cứ kết thúc như vậy.” Vương Đằng nghe đối thoại của hai bên, hơi câm lặng.

Đây giống như đang rao hẹn, hôm nay không đánh nữa, chúng ta hẹn thời gian ngày khác.

“Đừng suy nghĩ nhiều, cường giả cấp Bất Hủ không thể tùy tiện ra tay được. Ngươi có thể dẫn dụ loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia ra tay với ngươi đã là chuyện xưa nay chưa từng có.” Viên Cổn Cổn lắc đầu, lại vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Lại nói loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia đã bị ngươi chơi xỏ thê thảm, đoán chừng đã mất hai phần ba cái mạng, nhìn dáng vẻ của nó, bị thương thật nặng.”

“Không chết coi như tiện nghi cho nó.” Tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Vương Đằng.

Viên Cổn Cổn cảm nhận được sát ý đang tản ra từ trên người hắn, không khỏi líu lưỡi.

Tên này ghi hận đối phương!

“Hừ.” Vong Cốt Ma Tôn hừ nhẹ một tiếng, khặc khặc cười nói: “Trận chiến này còn chưa đánh xong, ngươi đừng cho rằng các ngươi đã chắc thắng.”

Bạch Sơn hầu nhíu mày.

“Ngột Não, sử dụng Ma noãn đi.” Vong Cốt Ma Tôn hạ lệnh.

“Dạ!” Ánh mắt Ngột Não Ma Hoàng lóe lên, trảo xuống dưới, Ma noãn bay ra khỏi từ trong kiến trúc trên lưng Đại Nham Khuê Giáp Long thú, lơ lửng ở trước mặt nó.

Bạch Sơn hầu nhìn Ma noãn, đồng tử hơi co rụt lại.

“Ta không ra tay được, ngươi cũng không ra tay được, hiện giờ ta xem các ngươi làm như thế nào.” Vong Cốt Ma Tôn cười to nói.

Giọng nói của Vong Cốt Ma Tôn quanh quẩn trên không trung, khiến tất cả mọi người rùng mình.

Quả cầu tìm màu tối đen vĩ đại lơ lửng ở phía trước Ngột Não Ma Hoàng, giống như một trái tim màu đen đang không ngừng động đậy. Một luồng khí tức tà ác, hỗn loạn, hắc ám tràn ngập ra từ trên đó, lơ lửng trong trời đất.

Chỉ riêng khí tức này thôi đã khiến cho người ta cảm thấy không ổn cực kỳ, có một tầng khói mù bao phủ trong lòng.

Ma noãn!

Đó là Ma noãn!

Nguồn gốc của hỗn loạn, khởi nguồn của hắc ám bạo động!

Võ giả Nhân tộc tự nhiên không hề xa lạ gì với Ma noãn, hung danh của Ma noãn khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ, cả đám hỗn loạn.

Ở trong lịch sử của Nhân tộc, một khi Ma noãn xuất hiện hoàn toàn không thể ngăn cản được. Tất cả sinh linh phe Quang Minh đều sẽ bị cảm nhiễm, vạn vật đều sẽ rơi vào trong vực sâu hắc ám, hoàn toàn lún vào.

Đã từng có lần Ma noãn bùng nổ trên một hành tinh, kết quả khiến cho tất cả sinh mệnh trên hành tinh đó đều không kịp phản ứng, trong một đêm đã biến thành sinh vật hắc ám, không một sinh mệnh nào may mắn thoát được, thê thảm cỡ nào.

Hết chương 1813.
Bình Luận (0)
Comment