Cuối cùng bởi vì không thể khống chế, ảnh hưởng của Ma noãn còn lan đến gần cả tinh hệ chỗ hành tinh này. Vô số sinh mệnh gặp tai họa, trở thành nô lệ của hắc ám, sống không bằng chết.
Cảnh tượng đó còn khủng khiếp và đáng sợ hơn cả chiến tranh!
Vạn vật đều diệt!
Sự sống cắt đứt!
Rơi vào đường chết!
Đây là những hậu quả do Ma noãn xuất hiện!
Giờ phút này, võ giả Nhân tộc tận mắt nhìn thấy Ma noãn chân thật xuất hiện ở trước mắt bọn họ, sao có thể không hoảng hốt, sao có thể không sợ hãi.
Rất nhiều người vốn chưa từng nhìn thấy Ma noãn, chỉ nghe đến hung danh của Ma noãn trong truyền thuyết.
Càng như thế, sợ hãi đối với Ma noãn càng khắc sâu hơn trong lòng mọi người.
Điều không biết luôn luôn khiến người ta tràn đầy sợ hãi!
Mặc dù đám người tướng quân Mokallen đã được Vương Đằng cam đoan, nhưng giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ của Ma noãn đều không nhịn được khiếp sợ và bất an.
Hung danh của Ma noãn quá nổi tiếng!
Nếu như xảy ra vấn đề, cả hành tinh phòng ngự số 29 đều phải chôn cùng vì quyết định của bọn họ.
Chuyện ập lên đầu, bọn họ cũng khẩn trương.
Hơn nữa… Ma noãn này thật sự là quả lần trước sao?
Dáng vẻ và kích cỡ thay đổi hoàn toàn, khí tức hắc ám tản ra vô cùng nồng đậm và thuần túy, khiến lòng người kinh hãi, thiếu chút nữa bọn họ đã không thể tin nổi vào ánh mắt của mình.
Cũng khó trách, lần trước Vương Đằng cầm về là một viên Ma noãn còn chưa trưởng thành, chưa lớn như vậy, khí tức cũng không nồng đậm như vậy.
Nhưng một lần này lại là Ma noãn được Ngột Não Ma Hoàng không tiếc tiêu tốn kết tinh căn nguyên Hắc Ám dốc lòng đào tạo.
Ma noãn này đã là một Ma noãn trưởng thành!
Nó có thể tự cảm nhiễm mê hoặc sinh mệnh, không cần người khác khống chế nữa.
“Có phải Ma noãn này ăn cám tăng trọng không vậy?” Vương Đằng đột nhiên kinh ngạc nói.
Vì bảo đảm không chút sơ hở, mỗi ngày hắn đều thêm nguyên liệu cho Ma noãn, bón rất nhiều “Hạt đậu”!
Ngày hôm qua khi nhìn nó, nó còn chưa lớn đến như vậy.
Sao mới một ngày không gặp, nó đã lớn thế rồi, đây không phải bón thức ăn tăng trọng, ai tin được chứ.
“…” Ngột Não Ma Hoàng quay đầu nhìn lại, khóe mắt không nhịn được run rẩy, thiếu chút nữa phun ra búng máu.
Thần cmn ăn thức ăn tăng trọng!
Ma noãn của ông đây ăn thức ăn tăng trọng cho heo á?
Đây là Ma noãn, không phải heo!
“…” Bạch Sơn hầu cũng câm lặng nhìn Vương Đằng, bầu không khí khẩn trương như thế lập tức bị thằng nhãi này phá hủy.
Võ giả Nhân tộc khác đều co rúm cơ mặt, không biết nên bày ra biểu tình gì.
Nhưng không thể không thừa nhận, bị Vương Đằng phá rối như vậy, cảm giác nặng nề trong lòng bọn họ đã được giảm đi không ít.
Đăck biệt là lúc lại nhìn Ma noãn kia sẽ không tự chủ được liên tưởng đến sinh vật núc na núc ních nào đó, lập tức cảm thấy Ma noãn kia cũng không đáng sợ vậy, ngược lại còn hơi buồn cười.
“Trẻ con không biết gì!” Sau lưng hành lang không gian, giọng nói khinh thường của Si Tí Ma Tôn truyền đến.
“Ta không biết gì?” Vương Đằng tỏ vẻ kỳ quái nói: “Lần trước Ma noãn này của các ngươi còn bị ta cướp đi, ta đã nghiên cứu nó từ trong ra ngoài một lần. Tại sao ngươi lại nói ta không biết gì chứ.”
“Cái gì?” Si Tí Ma Tôn hiển nhiên không biết chuyện này, vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt Ngột Não Ma Hoàng cứng đờ.
Xong đời, chuyện này lại bị thằng nhãi Nhân tộc kia chọc ra.
Nó còn vốn định giấu giếm đi. Làm mất Ma noãn không phải là chuyện nhỏ, tuy rằng cuối cùng cướp về được, nhưng nếu bị Ma Tôn đại nhân biết, không thiếu bị trách phạt một phen.
Lúc này ánh mắt của nó nhìn Vương Đằng giống như có thể giết người.
“Ngột Não, đây là có chuyện gì?” Vong Cốt Ma Tôn lạnh giọng nói.
“Đại nhân, chuyện này…” Ngột Não Ma Hoàng hơi nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào.
“Ha ha ha, Vong Cốt, ngươi còn chưa biết nhỉ, Ma noãn của các ngươi đã từng bị chúng ta cướp được, chúng ta đã sớm nghiên cứu nó rõ ràng.” Bạch Sơn hầu cười to, nói bừa.
Hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích loài Hắc Ám, cho dù chỉ trong lời nói.
“Ngột Não!” Giọng nói của Vong Cốt Ma tôn đột nhiên trở nên cực kỳ âm trầm, nó đột nhiên có một dự cảm xấu.
Ma noãn bị Nhân tộc cướp đi. Đây là chuyện chưa từng có, lỡ như thật sự theo lời Nhân tộc, Ma noãn đã bị nghiên cứu ra cái gì đó, về sau tác dụng của Ma noãn sẽ giảm bớt đi.
Ma noãn này giống như một hộp vũ khí đối với loài Hắc Ám, nếu bị phá giải, chúng nó còn chơi gì nữa.
“Đại nhân, tuy rằng Ma noãn bị bọn họ cướp đi, nhưng chúng ta đã nhanh chóng cướp về. Bọn họ tuyệt đối không thể nghiên cứu ra cái gì ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy.” Trên trán Ngột Não đầy mồ hôi, cắn chặt răng, kiên trì nói.
“Hừ, tốt nhất là thế.” Vong Cốt hừ lạnh nói.
“Vậy thì không chắc đâu.” Vương Đằng cười tủm tỉm nói.
Vô liêm sỉ!
Ngột Não Ma Hoàng kinh hãi trong lòng, hận không thể khâu kín miệng Vương Đằng lại.
Nhân tộc này định gây khó dễ cho nó!
Nó mới vừa trấn an xong Ma Tôn đại nhân, thằng nhãi này đã gấp gáp nhảy ra chơi đểu nó, thật sự không đúng đắn.
Nếu nó biết được Vương Đằng chính là Giáp Đằng Ưng được nó đặt kỳ vọng cao, đoán chừng sẽ trực tiếp cho mình một cái tát.
Đây là chuyện quái quỷ gì!
“Ngươi có ý gì?” Ngột Não Ma Hoàng thầm hít sâu một hơi, hỏi.
“Không phải ngươi nói chúng ta chưa nghiên cứu ra cái gì cả sao? Vậy giờ ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy được chứ.” Vương Đằng cười hề hề nói.
Hắn vẫn âm thầm cảm thấy hơi hổ thẹn.
Lão Thọt, ngươi đừng trách ta!
Chủng tộc chúng ta không giống nhau, nhất định không có tương lai.
Trong lòng Bạch Sơn hầu khá hài lòng về Vương Đằng, thằng nhóc này không tệ, còn có thể tiếp bài theo lời nói của hắn, vậy xem hắn sẽ nói thế nào.
“Ta gọi Ma noãn một tiếng, xem nó có đáp lại ta không.” Vương Đằng tỏ vẻ bí hiểm nói.
“…” Có vài vạch đen buông xuống trên đầu Ngột Não Ma Hoàng. Đây là phương pháp chứng minh quỷ gì vậy? Lại nói sao Ma noãn có thể đáp lại thằng nhãi Nhân tộc này được.