“Má nó!” Vương Đằng biến sắc, biết không còn thời gian để do dự nữa, vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể xông đến.
Ánh mắt hắn lóe lên, suy nghĩ cấp tốc trong đầu xem dùng phương thức nào để đối phó với cự thú hắc ám này, đánh bừa nhất định không được, chỉ có thể áp dụng chiến thuật đường vòng.
Đột nhiên có tia sáng lóe lên trong đầu, hắn nghĩ ra một kỹ năng – Sóng Âm Thần!
Đây là kỹ năng sóng âm tinh thần lấy được từ trên người thể mẹ tộc Nghĩ Nhân, dùng để đối phó với Đại Nham Khuê Giáp Long thú này hình như phù hợp.
Không cần xông lên, chỉ cần công kích từ xa là được!
Nhưng mà ‘Sóng Âm Thần’ này mới nhập môn, độ nắm giữ không đủ, muốn cấp tốc thi triển ra đã không thực tế.
Không có cách nào cả, chỉ có thể thêm điểm!
Vương Đằng cắn răng, bỏ thêm thuộc tính trắng còn lại vào.
Độ thuần thục của ‘Sóng Âm Thần’ lập tức từ nhập môn, vượt qua hai giai đoạn thông thạo và tinh thông, trực tiếp đạt đến giai đoạn tiểu hành, cuối cùng dừng lại.
Vương Đằng khựng lại, không dám đến gần quá, sau đó không hề do dự gì, lập tức gào to về phía Đại Nham Khuê Giáp Long thú.
Sóng âm vô hình và tinh thần lực kết hợp tạo thành công kích sóng âm tinh thần đặc thù, nhằm về phía Đại Nham Khuê Giáp Long thú.
Lúc này quả cầu sáng trong miệng nó đã ngưng tụ được hơn phân nửa, còn pháo Tiêm Tinh ở trên vệ tinh số 3 cũng đã lần nữa bổ sung năng lượng, sắp phóng ra.
Công kích sóng âm tinh thần của Vương Đằng đột nhiên đánh vào chiến trường khiến Đại Nham Khuê Giáp Long thú xuất hiện choáng váng hoa mắt trong nháy mắt, nhưng dù sao nó là cự thú hắc ám tương đương với cấp Giới Chủ, dù cho tinh thần không phải thế mạnh của nó, nhưng nó đã nhanh chóng khôi phục lại từ trong cơn choáng váng hoa mắt.
Vương Đằng chưa cho nó cơ hội phản ứng, lại phát ra một tiếng kêu gào.
Đại Nham Khuê Giáp Long thú lại lần nữa choáng váng hoa mắt.
Chờ khôi phục lại, nó nổi giận!
Hoàn toàn triệt để phẫn nộ, nó quay đầu lại nhìn về phía con kiến nhỏ cách đó không xa, đôi đồng tử thú vĩ đại lóe ra tia sáng lạnh.
“Nhìn kìa, có máy bay!” Da đầu Vương Đằng run lên, vội vàng chỉ phía trước nó.
Rầm!
Trải qua một phen quấy rầy của Vương Đằng, pháo Tiêm Tinh đã lần nữa bổ sung xong năng lượng, bắn ra.
Đồng tử của Đại Nham Khuê Giáp Long thú co rút nhanh chóng, cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có buông xuống. Nó không quan tâm đến Vương Đằng nữa, vội vàng quay đầu lại, phun quả cầu sáng màu vàng sậm còn chưa ngưng tụ xong ở trong miệng ra.
Rầm!
Pháo Tiêm Tinh lập tức va chạm với quả cầu sáng màu vàng sậm kia, phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, dư ba nguyên lực khủng khiếp thổi quét ra bốn phía, vô số thiên thạch nơi nó đi qua hóa thành bụi bặm.
Bạch Sơn hầu vung tay lên chặn dư ba nguyên lực lại, bảo vệ cho hành tinh phòng ngự số 29 ở sau lưng.
Công kích mới ngưng tụ được một nửa của Đại Nham Khuê Giáp Long thú tự nhiên không phải là đối thủ của pháo Tiêm Tinh, lập tức bị nổ nát, sau đó thế đi của pháo Tiêm Tinh không giảm, đánh lên trên thân Đại Nham Khuê Giáp Long thú.
“Graooo!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, một lần này, pháo Tiêm Tinh trực tiếp xuyên qua đầu Đại Nham Khuê Giáp Long thú, xuyên thủng một con mắt của nó.
Thê thảm vô cùng!
Nhìn thấy một màn này, Vương Đằng không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Giết chết chưa?”
“Không đơn giản như vậy, sức sống của Đại Nham Khuê Giáp Long thú tràn đầy, không dễ dàng chết như vậy.” Bạch Sơn hầu nói.
Quả nhiên, mặc dù Đại Nham Khuê Giáp Long thú bị xuyên thủng đầu nhưng vẫn không chết. Thân thể của nó cấp tốc thu nhỏ lại, sau đó không hề nghĩ ngợi, kẹp chặt đuôi bỏ chạy ra nơi hư không xa xôi.
Chạy rồi??
Cự thú hắc ám mới vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, giống như có thể nuốt mặt trời mặt trăng ngôi sao lại kẹp đuôi chạy trốn như vậy.
Khí thế chống lại pháo Tiêm Tinh như vừa xong đi đâu mất?
Vương Đằng cảm thấy không thể nào tin nổi.
Hình ảnh không hòa hợp đến thần kỳ, khiến cho người ta có cảm giác không chân thực.
Quan trọng nhất là khi Đại Nham Khuê Giáp Long thú này chạy trốn lại không hề do dự chút nào, giống như đã luyện tập vô số lần, thông thạo đến cực hạn.
Thậm chí còn lộ vẻ hơi đáng khinh.
“Chậc, Đại Nham Khuê Giáp Long thú này đúng là chân thật.” Bạch Sơn hầu đều không nhịn được thán phục một tiếng.
Bên kia, mặt Ngột Não Ma Hoàng đen thui. Đại Nham Khuê Giáp Long thú này đúng là đồ bỏ đi, mới vừa ra trận đã bị hai phát pháo của người ta đánh dọa chạy, còn có tác dụng quái gì.
“Ha ha ha!” Tướng quân Mokallen thoải mái cười to, không có Đại Nham Khuê Giáp Long thú kiềm chế, cuối cùng hắn có thể thoải mái công kích, chiến đao trong tay liên tục chém ra, ánh đao ngang trời, chi chít dày đặc chém về phía Ngột Não Ma Hoàng.
“Cút ngay!” Ngột Não Ma Hoàng giận dữ không thôi, chiến chùy trong tay thiêu đốt lên ngọn lửa màu đỏ sậm hừng hực, giống như có thể hủy diệt trời sao, hóa thành một bóng chùy cực lớn nện tới trước.
Chiến đấu của hai người cực kỳ khủng khiếp, lại vượt qua cả khoảng cách hư không xa đến không thể tưởng tượng được, vẫn luôn lan tràn đến tận chỗ sâu trong trời sao.
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nói với Bạch Sơn hầu ở bên cạnh: “Tiền bối, ta đi đuổi theo Đại Nham Khuê Giáp Long thú kia, không thể để cho nó chạy mất được.”
“Vừa rồi không phải ngươi còn không dám đến gần nó sao, hiện giờ sao lại dám đuổi theo nó vậy?” Bạch Sơn hầu nhíu mày, ý vị sâu xa hỏi.
“Ha ha, dù sao nó đã bị thương nặng, ta cẩn thận một chút chắc không có vấn đề gì.” Vương Đằng cười khan nói.
“Tự ngươi nhìn mà làm, muốn đuổi theo thì đuổi theo đi.” Bạch Sơn hầu nói.
“Được.” Vương Đằng đáp lại, trực tiếp đuổi về phía Đại Nham Khuê Giáp Long thú bỏ chạy. Chỉ trong một lát này, đối phương đã chạy xa, lấy thị lực của hắn mà chỉ có thể nhìn thấy được một chấm đen trong hư không.
Bạch Sơn hầu nhìn dáng vẻ kích động của hắn, không khỏi lắc đầu, khẽ bật cười.
Vương Đằng trực tiếp vận dụng thủ đoạn không gian, vượt qua hư không, lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo về phía Đại Nham Khuê Giáp Long thú.