Sau đó nếu ai định giở trò trong chuyện này, chỉ sợ phải hỏi võ giả ở đây xem họ có đồng ý không.
Đám người tướng quân Thích Nguyên Câu liếc nhìn nhau, trên mặt đều không khỏi nở nụ cười.
Bọn họ không phản đối cách làm của tướng quân Mokallen, bởi vì đây vốn là thứ Vương Đằng nên có được. Bọn họ cũng được dính theo không ít ánh sáng, công lao lần này chắc chắn không thể thiếu.
Bọn họ ngược lại vô cùng cảm kích Vương Đằng trong lần này, đương nhiên không để ý mượn nước đẩy thuyền giúp hắn một phen.
Đám người đoàn Hổ Sát nghe được từng công lao như thế, mỗi người đều thiếu chút nữa choáng váng, trừng lớn mắt nhìn Vương Đằng.
Đây đều là việc do đoàn trưởng của bọn họ làm ra sao?
Cho dù như thế nào, giờ khắc này ánh mắt của mọi người nhìn Vương Đằng đã hoàn toàn không giống với trước nữa.
Nóng bỏng và tôn kính đối với tướng quân Mokallen mới vừa rồi, lúc này đều chuyển dời lên trên người Vương Đằng.
Võ giả, từ trước đến nay đều tôn kính cường giả!
Mà việc làm của Vương Đằng đã triệt để thắng được tôn kính của mọi người, thậm chí còn có cảm kích.
Nếu không có Vương Đằng, hành tinh phòng ngự số 29 thật sự có thể sẽ bị chiếm đóng, đoán chừng rất nhiều người trong số bọn họ đều sẽ chết.
“Thế nào, ngươi có thích phần lễ này không?” Tướng quân Mokallen thấy mục đích đã đạt đến, đi tới bên cạnh Vương Đằng, mỉm cười hỏi.
“Tướng quân Mokallen, phần lễ vật này của ngươi khiến cho ta không kịp đề phòng.” Vương Đằng khẽ chớp mi, dở khóc dở cười nói.
“Ha ha ha.” Tướng quân Mokallen nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không nhịn được cười ha ha: “Đây là thứ ngươi nên được.”
Vương Đằng lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Trải qua lần kề vai chiến đấu trước đó, quan hệ của hai người đã thân cận hơn trước không ít.
Càng không cần phải nói, Vương Đằng đã từng cứu mạng tướng quân Mokallen.
Hiện giờ tướng quân Mokallen đã coi Vương Đằng thành con cháu trong nhà, chứ không đơn thuần chỉ coi hắn là một cấp dưới rất có tiềm lực hoặc thiên kiêu có thiên phú xuất chúng.
“Chúng ta đi xuống đi.” Tướng quân Mokallen nói.
“Tiền bối…” Vương Đằng quay đầu nhìn sang bên, lại phát hiện không biết Bạch Sơn hầu đã biến mất từ khi nào. Hắn không hề nhận ra tí gì.
“Bạch Sơn hầu đã rời đi rồi.” Tướng quân Mokallen nói.
Vương Đằng gật đầu, lại có một nhận biết càng sâu hơn về sự mạnh mẽ của cường giả cấp Bất Hủ.
Thực lực đến vô ảnh đi vô tung như thế, nếu cường giả cấp Bất Hủ định giết hắn, khả năng chỉ cần đầu ngón tay.
Tín niệm phải trở nên mạnh mẽ ở trong lòng Vương Đằng càng mãnh liệt và cấp bách hơn.
Sau đó hai người rơi xuống, hội họp với mọi người.
Vương Đằng đã nhặt bong bóng thuộc tính phân tán xung quanh lên, chỉ chờ trở về mới cẩn thận kiểm kê một phen được.
Hắn nhìn thấy đám người Ngụy Đồng từ xa, lập tức bay về phía họ.
“Đoàn trưởng!” Ánh mắt đám người Ngụy Đồng kích động kêu lên.
Vương Đằng đã thật sự là anh hùng trong mắt bọn họ.
Mỗi một công lao kia đều không phải việc người bình thường có thể làm được, cố tình Vương Đằng lại đều làm được.
Bọn họ thật sự cảm thấy có chung vinh quang với công tích của đoàn trưởng nhà mình, vô cùng tự hào.
“Tất cả mọi người vẫn ổn chứ?” Vương Đằng đảo mắt qua, thấy những bóng người quen thuộc đều ở đây, cũng thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Ha ha ha, không chết được… loài Hắc Ám này muốn giết chúng ta, vẫn còn kém một chút trình độ.” Ngụy Đồng cười lớn vỗ ngực mình, tự tin nói.
“Hứ, nếu không nhờ Morley cứu ngươi một lần, ngươi đã sớm bị loài Hắc Ám kia giết chết bằng một đao rồi.” Phó đoàn trưởng Quý Lộ ở bên cạnh không nhịn được bĩu môi nói.
O (╯□╰ )o
Ngụy Đồng lập tức trở nên xấu hổ, ngượng ngùng gãi đầu: “Thật là, đừng vạch trần ta ở trước mặt đoàn trưởng chứ.”
Vương Đằng dở khóc dở cười, hóa ra tên này đang khoác lác!
Những người khác không khỏi bị dáng vẻ của Ngụy Đồng chọc cười. Tên to con cường tráng như trâu nhưng lại lộ ra vẻ mặt xấu hổ, thật sự hơi buồn cười.
Vương Đằng chú ý đến một ánh mắt vẫn một mực rơi lên trên người mình, hắn theo tầm mắt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lạnh lùng đứng ở phía sau mọi người.
Ánh mắt của nàng không giống với những người khác, càng nhiều là quan tâm và lo lắng. Nàng luôn quan sát Vương Đằng, giống như muốn nhìn xem hắn có bị thương không.
Đó là Paige!
Kể từ khi hắn đến hành tinh phòng ngự số 29, nàng chính là phó quan vẫn đi theo hắn!
Vương Đằng hơi ấm áp trong lòng, cười với nàng.
Paige lập tức cảm thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu, sắc mặt ửng đỏ, quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào hắn.
…
Chiến tranh kết thúc, mọi người tiến hành chỉnh sửa, quét dọn chiến trường.
Xác người hy sinh phải mang về an táng, những võ giả chết trận này đều là anh hùng, đều là anh dũng. Bọn họ không thể bị chôn cất ở nơi hoang dã được, mà phải vào trong Anh Linh đường của quân đội!
Thi thể của loài Hắc Ám cũng phải đốt hủy, nếu như có chút giá trị thì cần mang về tách ra nghiên cứu, không thể lãng phí.
Đồng thời nguyên lực Hắc Ám trên mảnh đất này càng cần phải xử lý và tinh lọc, bằng không vô cùng có khả năng tạo ra một đám tinh thú hắc ám gây hại một phương.
Vì thế Vương Đằng lại bị chộp tới làm cu li!
Ai bảo hắn là võ giả Quang Minh, nguyên lực Quang Minh là thủ đoạn tinh lọc nguyên lực Hắc Ám hữu hiệu nhất.
“Có nguyên lực Quang Minh lại thành cu li, ta cần nguyên lực Quang Minh này làm cái quái gì chứ?” Vương Đằng nhìn thấy tướng quân Mokallen, lắc đầu cười khổ.
“Ngươi thôi đi, được tiện nghi còn khoe mẽ.” Tướng quân Mokallen tức giận nói: “Thiên phú Quang Minh này, không biết bao nhiêu người hâm mộ không được.”
“Vậy cứ để cho bọn họ hâm mộ đi, ta đâu quản được chuyện thiên phú này.” Vương Đằng vô tội nói.
“…” Tướng quân Mokallen không nói được gì.
Hắn cảm thấy tên này nhất định đang làm màu.
“Hả, người đại trí tuệ Veblen cũng ở đây.” Vương Đằng nhìn thấy lão già đang cười hề hề đứng đằng sau nhìn hắn.
“Vương Đằng, lần này cảm ơn ngươi đã cứu Moira về.” Veblen tiến lên chân thành nói cảm ơn
Khoảng thời gian Moira bị mang đi, hắn ăn không ngon ngủ không yên, vô cùng thầm tự trách mình, cho rằng mình phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.