Cho dù không dựa vào hệ thống, hắn cũng chỉ cần tiêu tốn một khoảng thời gian ngắn đã có thể cảm ngộ lực căn nguyên hệ Quang Minh này.
Đương nhiên, lấy phương thức hấp thu thuộc tính, cảm ngộ nhanh hơn!
Chỉ chốc lát sau, Vương Đằng đã hoàn toàn lĩnh ngộ được lực căn nguyên hệ Quang Minh này, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng như vậy có ý nghĩa rằng hắn lại có thêm một loại lực căn nguyên.
“Thế mà là căn nguyên hệ Quang!” Vương Đằng thật sự hơi kinh ngạc.
Con bạng tinh kia tối đa chỉ là tinh thú cấp Vương, cho dù mượn dùng lực lượng của hạt giống, tối đa chỉ đạt đến cấp Hoàng trung vị mà thôi, tương đương với cấp Vũ Trụ, còn cách cấp Giới Chủ xa lắm, vốn không có khả năng xuất hiện lực căn nguyên.
Nhưng căn nguyên Quang Minh này lại đã xuất hiện.
Chỉ có một khả năng, căn nguyên Quang Minh này căn bản không phải do con bạng tinh này rơi xuống, mà do ý thức bên trong hạt giống kia rơi xuống!
Đúng, ý thức!
Trong cái nhìn của Vương Đằng, thứ nhìn thấy được ở bên trong hạt giống kia chính là ý thức của một tồn tại nào đó. Căn nguyên Quang Minh là do đối phương rơi xuống.
“Xem ra mẹ Quang Minh này không phải là hạng tầm thường.” Vương Đằng thầm cảnh giác.
Hắn thật sự hơi khinh bỉ mẹ Quang Minh gì kia, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ coi thường đối phương.
Chỉ cần lấy một hạt giống đã khiến tinh thú cấp Vương có được uy lực của cấp Hoàng trung vị, mẹ Quang Minh kia tất nhiên có chỗ đặc thù, có lẽ thực lực không hề yếu.
Nhưng không biết vì sao lại dấu đầu lộ đuôi, không muốn hiện thân.
‘Căn nguyên Quang Minh’: 10/10000 (nhất giai)
“Hơ…” Vương Đằng nhìn 10 điểm giá trị thuộc tính trên giao diện, có phần câm nín.
Căn nguyên là căn nguyên đó, nhưng hơi ít!
Vương Đằng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, lập tức rời khỏi dưới đáy đầm nước, nơi này đã không có thứ gì đáng để cho hắn lưu luyến nữa.
…
Vị trí Tây Bắc trên hành tinh Quang Nhung.
Ở đây có một thảo nguyên rộng rãi, cỏ xanh mơn mởn cao chừng hai ba mét, có rất nhiều tinh thú trên thảo nguyên ẩn nấp trong bụi cỏ, cùng đợi con mồi xuất hiện.
Gió mát thổi qua, cỏ xanh trên cả vùng thảo nguyên lay động giống như sóng gợn.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con thuyền vũ trụ, giống như chạy ra từ trong không gian, xung quanh xuất hiện từng vòng vân sóng không gian.
Phi thuyền chậm rãi hạ xuống, cuối cùng lơ lửng ở chỗ cách mặt đất chục mét.
Một bóng người rời khỏi phi thuyền, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Đây là một thiếu nữ có mái tóc ngắn màu bạc, thoạt nhìn chỉ có dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, ánh mắt rất lớn, đồng tử có màu trắng bạc, vô cùng trong trẻo, giống như một hồ nước màu trắng.
Sau khi nàng rời khỏi phi thuyền đã trực tiếp bị bụi cỏ màu xanh xung quanh bao phủ, bởi vì nàng thật sự không cao lắm, tối đa chỉ tầm 1m58.
Điều này khiến cho dáng người của nàng vô cùng bé bỏng.
Sau đó nàng lại nổi giận đùng đùng bay lên, khẽ nói nhỏ: “Cỏ nát gì, mọc cao thế làm gì.”
“Grào!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, gió dữ bên cạnh đánh tới.
Đó là một con sói lớn, coi cô gái tóc trắng bạc này thành con mồi, tuy rằng thoạt nhìn con mồi này hơi bé bỏng, nhưng có vẻ rất non, mùi vị nhất định không tệ.
Sáng rọi gian xảo trí tuệ lóe lên trong mắt con sói to.
“Muốn ăn ta.” Thiếu nữ tóc ngắn màu bạc cười he he, xoay người một vòng trong không trung, một quyền đấm ra.
Nắm tay nho nhỏ nện lên trên lưng con sói to, đánh bay nó ra ngoài.
Sói to kêu đau grào hú một tiếng, biết đụng phải đối thủ khó chơi, vội vàng xoay người chạy trốn.
“Quay lại cho ta!” Thiếu nữ tóc ngắn màu bạc nhanh chóng xuất hiện trước mặt con sói to, lại một quyền nện xuống.
Trong thoáng chốc, con sói to đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hoảng sợ lại uất ức rúc dưới đất, hai chân trước ôm đầu, vốn không dám nhìn thiếu nữ kia.
“Đứng lên, dẫn đường cho ta!” Thiếu nữ khẽ ra lệnh.
Sói to kêu hai tiếng hu hu, không dám cãi lại mệnh lệnh của thiếu nữ, để cho nàng ngồi trên lưng mình, sau đó dựa theo miêu tả của thiếu nữ, chạy như điên đến một phương hướng.
…
Vương Đằng không biết được trong khoảng thời gian trước và sau khi hắn đến hành tinh Quang Nhung này đã có hai nhóm người đến đây.
Hành tinh Quang Nhung này, hoặc không có ai đến, vừa đến đã đến nhiều như thế.
Cũng không biết hắn may mắn hay bất hạnh.
Trên bờ cát.
Con cua lớn kia bị Thiết Giáp Viêm Hạt đuổi chạy khắp nơi, hạt cát bắn lên đầy trời.
Thiết Giáp Viêm Hạt vẫn luôn đuổi theo, sau đó dùng cái càng vĩ đại của nó đánh lên đầu con cua lớn, không đến mức đánh vỡ vỏ ngoài của nó, nhưng lại đau đến nó gào khóc kêu loạn.
Vương Đằng nhìn thấy một màn này, không khỏi dở khóc dở cười.
Đặc biệt là dáng đi hoành hành ngang ngược của con cua kia, quả nhiên là vương giả trong cua, hắn lại thêm vài phần mong chờ với bữa tiệc hải sản đêm nay.
Con cua lớn đang chạy như điên đột nhiên rùng mình một cái, giống như có một ác ý bao phủ nó.
Vương Đằng xuất hiện trước mặt con cua lớn và Thiết Giáp Viêm Hạt, hai con tinh thú lập tức dừng lại, nhưng hạt cát đầy trời này lại bị hất lên, đổ ập về phía Vương Đằng.
Con cua lớn và Thiết Giáp Viêm Hạt đều sợ ngây người.
Xong đời, chết chắc!
Chúng nó nhìn đối phương, ánh mắt giống như muốn nói: “Đồ não tàn nhà ngươi!”
Khóe miệng Vương Đằng khẽ giật, tất cả hạt cát đều lơ lửng ở trước mặt hắn, chưa hề đụng đến góc áo hắn.
Nguyên Từ chi tâm của hắn khống chế hạt cát chỉ là chuyện nhỏ.
Thiết Giáp Viêm Hạt lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cẩn thận sáp lại gần: “Chủ nhân.”
“Chơi thật vui vẻ nhỉ.” Vương Đằng liếc nhìn nó.
Thiết Giáp Viêm Hạt không nhịn được run run, hai cái càng vĩ đại liên tục đong đưa: “Không đâu, không đâu, chơi không vui một tẹo nào.”
Vương Đằng thấy nó có thân hình khổng lồ như vậy, nhưng lại sợ đến mức giống như một đứa bé sáu mươi cân, không nhịn được câm nín: “Ta đáng sợ như vậy sao?”
“Ha ha.” Thiết Giáp Viêm Hạt chỉ có thể cười gượng, không biết nên trả lời như thế nào.