Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1864 - Chương 1864. Thần? Mẹ Quang Minh? Gặt Hái Điên Cuồng! (3)

Chương 1864. Thần? Mẹ Quang Minh? Gặt hái điên cuồng! (3)
Chương 1864. Thần? Mẹ Quang Minh? Gặt hái điên cuồng! (3)

Nói không đáng sợ, thì chính là không có lòng kính sợ, nói đáng sợ, chẳng phải nói Vương Đằng là một người chủ ác sao.

Trả lời thế nào cũng chết!

Thiết Giáp Viêm Hạt âm thầm uất ức.

“Được rồi được rồi, ta còn có thể ăn ngươi sao.” Vương Đằng xua tay.

Thiết Giáp Viêm Hạt tự nhủ trong lòng: “Nếu không phải ta không thể ăn, chỉ sợ ngươi đã sớm ăn vào trong miệng.”

Vương Đằng không quan tâm đến nó nữa, ánh mắt nhìn con cua lớn, dọa cho con tinh thú khổng lồ này cũng run run, không dám nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt đều co rụt lại.

“…”

Vương Đằng đột nhiên cảm thấy có phải mình rất xấu rồi không?

Hắn lắc đầu, ánh mắt chợt lóe, lấy hạt giống ra.

Con cua lớn nhìn thấy hạt giống này, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, giống như một đồ háo sắc nhìn thấy cô gái đẹp lột trần nằm trước mặt, tham lam và nóng bỏng tràn đầy trong mắt.

Nếu không vì uy quyền của Vương Đằng chặn lại, đoán chừng nó đã sớm không nhịn được muốn nhào lên.

“Muốn à?” Vương Đằng thầm nghĩ một tiếng quả nhiên, mở miệng nói.

Con cua lớn không ngừng gật đầu, lại không ngừng truyền dao động tinh thần cho Vương Đằng, biểu đạt khát vọng đối với hạt giống này.

“Không cho.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“…” Con cua lớn.

Thiết Giáp Viêm Hạt kỳ quái nhìn xem con cua, lại liếc nhìn hạt giống kia, trong lòng hơi tò mò: “Thứ này thật sự ăn ngon à? Vì sao đồ thần kinh này lại có vẻ rất muốn ăn thế?”

Con cua lớn biết Vương Đằng sẽ không cho nó, thất vọng trong lòng, nó cũng không dám cướp, chỉ có thể nằm bẹp dí bơ phờ ở đó, lại không nhịn được liếc nhìn Thiết Giáp Viêm Hạt: “May mà đồ thần kinh này không biết đây là cái gì.”

Vương Đằng buông bỏ trói buộc đối với hạt giống, lập tức có một luồng dao động kỳ lạ quét ra bốn phía.

Con cua lớn đứng phắt lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Đằng.

Điên rồi!

Điên rồi!

Hắn không biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì sao?

Bọn họ đều sẽ chết!

Con cua lớn kinh sợ lạ thường, nhưng mà còn chưa mở miệng đã thấy Vương Đằng liếc nó, dù không cần nhiều lời thì nó đều rõ ý tứ trong ánh mắt kia.

Nhân tộc này cố ý!

Grào!

Gào!

Grừ!

Grào!

Đúng lúc này, vang lên từng trận tiếng tinh thú kêu gào, đến từ biển rộng, đến từ bầu trời… trong tiếng kêu mang theo vẻ hưng phấn và kích động.

Thiết Giáp Viêm Hạt giật nảy mình, trừng lớn mắt nhìn nơi xa.

Đã xảy ra chuyện gì thế??

Nhiều tinh thú kêu gào như vậy, hơn nữa có vẻ như âm thanh kia càng lúc càng gần bọn họ, đây là xảy ra chuyện gì lớn sao!

Nó nhìn Vương Đằng, muốn từ chỗ hắn biết có chuyện gì.

Chẳng lẽ do hạt giống này?

Nó không ngốc, lập tức đoán được một ít nguyên nhân, nhưng Vương Đằng vẫn chưa trả lời nó.

Con cua lớn đã hoàn toàn lui lại, nó cẩn thận di chuyển về phía bờ biển, giống như định chạy trốn.

Vương Đằng liếc mắt đến, niệm lực tinh thần ngưng tụ thành một cây kim nhỏ, đâm vào trong thể tinh thần nhỏ yếu của nó, đau đến khiến nó gào khóc kêu to, không dám lộn xộn nữa.

“Lại lộn xộn, lập tức ăn ngươi.” Thiết Giáp Viêm Hạt trừng mắt nhìn nó.

Con cua lớn dám giận không dám nói.

Rầm!

Biển lớn trước mặt đột nhiên điên cuồng tuôn trào, sóng biển ngập trời, giống như có thứ gì đó đang khuấy động nước biển.

“Đã đến rồi!” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên.

Grào!

Tiếng rít gào và tiếng kêu càng mãnh liệt, vô số tinh thú đột nhiên lao ra từ trong biển lớn, nhằm thẳng về phía Vương Đằng.

Những tinh thú này đều là giống loài trong biển, cua, tôm hùm, cá chuồn gì đó, cần gì có đó, thậm chí còn có một vài động vật biển chưa từng thấy cũng đều xuất hiện.

Kể cả trên trời cao, tiếng hót kêu đều bên tai không dứt, rất nhiều loài chim lao xuống dưới.

Ánh mắt của chúng nó đều khóa chặt vào hạt giống được Vương Đằng lấy ra!

Thiết Giáp Viêm Hạt nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy hốt hoảng từ tận đáy lòng, cho dù thực lực của nó còn mạnh hơn những tinh thú này, nhưng số lượng của bọn chúng rất nhiều, chi chít dày đặc xông tới, giống như định bao phủ bọn họ.

Vương Đằng ngồi trên một tảng đá lớn trên biển, lại lạnh nhạt tự nhiên…

Không đúng, sao ánh mắt của hắn lại đang sáng lên vậy??

Thiết Giáp Viêm Hạt hơi lờ mờ.

Rầm!

Đúng lúc này, chỉ thấy Vương Đằng giơ tay lên, đánh ra một quyền, quyền ấn vĩ đại giống như che khuất mặt trời quét ngang ra.

Trong phút chốc, tất cả tinh thú từ xung quanh đến gần đều bị nện bay ra ngoài, cho dù là loài chim bay trên bầu trời hay là tinh thú từ trong biển, toàn bộ đều chết dưới một quyền này của hắn.

“Shhh!” Thiết Giáp Viêm Hạt hít một hơi lạnh, ánh mắt rung động đến cực điểm.

Chủ nhân của nó đã mạnh đến mức độ này rồi sao?

Khủng khiếp như vậy!

“Chủ nhân uy vũ!” Thiết Giáp Viêm Hạt phục hồi lại tinh thần, lập tức kêu to lên nịnh hót.

“…” Vương Đằng không nói gì nhìn thoáng qua con bò cạp không có khí tiết này, không để ý đến nó, nhặt bong bóng thuộc tính đang phân tán xung quanh lên.

‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x200’

‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x300’

‘Thuộc tính trắng x2000’

‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x150’

Một đống nguyên lực tinh thần Quang Minh dung hợp vào trong thân thể Vương Đằng, khiến nguyên lực tinh thần Quang Minh của hắn bắt đầu nhanh chóng tăng lên.

Tuy rằng những tinh thú này không mạnh, nhưng số lượng rất nhiều, đủ để cho hắn tăng lên rất nhiều thuộc tính nguyên lực tinh thần Quang Minh.

Vương Đằng thật nhàn nhã, không ra quyền nữa, một tay hắn nâng hạt giống lên hấp dẫn tinh thú, một tay kia dùng niệm lực tinh thần khống chế Nguyệt Kim Luân quét ngang gặt hái trong đàn tinh thú.

Chỉ trong chốc lát, nguyên lực tinh thần Quang Minh của hắn đã từ cấp Hành Tinh thất giai tăng lên đến cấp Hành Tinh cửu giai!

Mà dưới kích thích của hạt giống này, cho dù các tinh thú biết được Vương Đằng thật mạnh nhưng vẫn con sau nối con trước xông đến.

Sau khi săn giết hai ba lượt, cuối cùng không còn có tinh thú nào dám xông lên nữa, lúc này mặt biển đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu, một mùi máu tươi nồng đậm bay ra.

Gặt hái kết thúc!

“Thật đáng sợ? Nhân loại này là ma quỷ sao.” Con cua lớn ở bên cạnh càng run rẩy khủng khiếp hơn, toàn thân đều đang run rẩy, không dừng lại được.

Hết chương 1864.
Bình Luận (0)
Comment