Ban đêm.
Trải qua một phen săn giết, hòn đảo này đã hoàn toàn trở thành một vùng đất cấm, không có tinh thú nào dám đến gần nữa.
Vương Đằng đốt lửa trại, lấy cái bàn ra, giống như ông lớn nằm ngửa trên ghế bãi biển.
Xung quanh có vài thiếu nữ xinh đẹp như hoa đang bận rộn.
Thật sự quá hưởng thụ.
Mấy cô thiếu nữ này chính là đám người Hoa Tử, Hoa Tiên Nhi của tộc Hoa Linh.
Tào Giảo Giảo cũng ở trong số đó.
Trong khoảng thời gian này, Tào Giảo Giảo vẫn luôn tu luyện ở trong mảnh nhỏ không gian, hôm nay cuối cùng có cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí.
Các nàng đều bị Vương Đằng lôi ra làm cu li, lúc này đang xử lý các loại hải sản, sau đó giao cho Vương Đằng nấu nướng.
Dù sao ở đây chỉ Vương Đằng có tài nấu nướng tốt nhất, đạt đến linh trù cấp Tông sư.
Những hải sản hệ Quang Minh này đều là đồ tốt hiếm có, hắn không muốn để các nàng lãng phí.
Đủ loại tôm hùm, con cua, bạch tuộc lớn được xiên thành chuỗi, đặt trên đống lửa nướng, thêm các loại gia vị vào, mùi thơm nồng đậm bay ra trên bờ cát.
Các loại hải sản có vỏ như sò biển, hàu sống các thứ lại dùng cách làm khác, cũng đều mùi thơm xông vào mũi.
Đám người Hoa Tử không dời mắt nhìn chằm chằm lên đồ nướng trên đống lửa, ánh mắt đều sắp không dời đi được.
Hoa Tiên Nhi nho nhỏ ngồi ở đó, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt sáng lên, khóe miệng chảy ra một tia trong suốt.
Kể cả Tào Giảo Giảo cũng đều không chịu nổi hấp dẫn của món ăn ngon này, yết hầu không tự chủ khẽ giật.
Nàng lạnh mặt, khó khăn dời mắt đi.
Đây là quật cường cuối cùng của nàng!
Tuy rằng không chống lại được tất cả của Vương Đằng, nhưng không ai ngăn được nàng làm ra vẻ đúng không.
Thiết Giáp Viêm Hạt nằm sấp bên cạnh, ánh mắt cũng đều rơi lên trên đống hải sản nướng kia, đã thèm ăn vô cùng, rất muốn lập tức ăn.
Nhưng Vương Đằng chưa mở miệng, nó không dám làm càn.
Chỉ chốc lát sau, khi mùi thơm đạt đến đỉnh, cuối cùng Vương Đằng lấy một con tôm hùm vĩ đại xuống, tự mình gặm.
“Mùi vị không tệ!” Vương Đằng rất vừa lòng với tài nấu nướng của mình.
Hắn vừa ăn tôm hùm vừa lấy một lon Coca mang từ Địa tinh đến, nguyên lực hệ Băng đóng băng trong tay, ướp lạnh Coca, sau đó ngây ngất uống.
Vạn vật đều có thể phối hợp với Coca, hải sản thêm nước có ga, muốn thăng thiên!
Tuy rằng phối hợp như vậy không tốt, nhưng không xi nhê gì đối với võ giả cả.
Hệ tiêu hóa của võ giả tuyệt đối cân bằng.
“Ực ực!”
Một tiếng nuốt nước miếng vô cùng vang dội vang lên.
Động tác trong tay Vương Đằng hơi khựng lại, nhìn sang Hoa Tiên Nhi ở bên cạnh.
Chỉ thấy hai mắt nàng mở to không hề chớp nhìn chằm chằm vào tôm hùm và Coca trong tay mình, nuốt nước miếng không ngừng, chỉ thiếu trực tiếp nhào lên ăn thôi.
“Mau ăn đi, còn thất thần cái gì.” Vương Đằng vẫy tay.
“Nha ~” Hoa Tiên Nhi hoan hô một tiếng, lập tức nhào về phía con cua lớn nhất trước mắt, kết quả tay nhỏ bé vừa mới đụng vào vỏ con cua đã lập tức rụt về: “Nóng quá! Nóng quá!”
“Cẩn thận một chút!” Hoa Tử dở khóc dở cười, vội vàng kéo tay nàng lại, xác định không bị bỏng mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ha ha ha, lại không có ai cướp với ngươi.” Vương Đằng không khỏi cười to nói.
Ánh mắt của Hoa Tiên Nhi vẫn nhìn chằm chằm vào con cua kia, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy khát vọng.
Hoa Tử bất đắc dĩ lắc đầu, bẻ cái chân con cua kia xuống đưa cho nàng.
Con cua này rất lớn, chỉ riêng một cái chân thôi đã to bằng cả người Hoa Tiên Nhi, người bình thường chỉ bẻ xuống đã thật khó khăn.
May mà trong khoảng thời gian này đám người Hoa Tử ở trong mảnh nhỏ không gian đều không thả lỏng tu luyện, hơn nữa sau khi trải qua cải tạo, mảnh nhỏ không gian vô cùng thích hợp cho các nàng tu luyện, vì vậy thực lực của các nàng đều tăng lên không ít, đặc biệt là Hoa Tử đã đạt đến cấp Hành Tinh.
Đám người Hoa Xương Bồ đều không hề kém, cơ bản đã đạt đến trên cấp Tinh Đồ thất tinh, kể cả Hoa Tiên Nhi cũng đạt đến cấp Tinh Đồ thất tinh.
Cho nên bẻ chân con cua này không khó khăn gì cả.
Điều này đang nói cho chúng ta biết rằng phải cố gắng tu luyện, bằng không gặp được đồ ăn ngon, bẻ đều không bẻ được, vậy phải làm sao đây?
Hoa Tiên Nhi không nghĩ nhiều, tách chân cua ra rồi gặm từng miếng, tướng ăn ngang ngửa với Vương Đằng.
Những người khác đều ào ào ra tay, hải sản này vốn là thứ tốt, trải qua Vương Đằng nấu nướng càng ngon lành lạ thường, sắc hương vị đều đủ, ai nhịn được nữa.
Thiết Giáp Viêm Hạt bắt được một con cá lớn liều mạng gặm, ăn vui vẻ vô cùng, được một lát lại tiến đến trước mặt Vương Đằng, hèn hạ đê tiện nói: “Chủ nhân, cũng cho ta một lon Coca đi.”
“Cho ngươi làm gì, ngươi lớn như vậy, một lon Coca còn chưa đủ để nhét kẽ răng, lãng phí.” Vương Đằng không cho.
“Ta chỉ nếm mùi vị, nếm mùi vị thôi.” Thiết Giáp Viêm Hạt nịnh nọt nói.
Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ này của nó, không nói gì lắc đầu.
Cuối cùng vẫn cho Thiết Giáp Viêm Hạt một lon, dù sao hắn tích cóp rất nhiều, đều uống không hết.
Nếu lượng tồn kho quá ít, hắn tuyệt đối không cho.
Thiết Giáp Viêm Hạt hấp tấp chạy đến bên cạnh, hai cái càng to cầm lon Coca, dáng vẻ cẩn thận nhìn vô cùng buồn cười.
Coca thật sự quá nhỏ với nó, nếu như so sánh nó với một người bình thường, như vậy đoán chừng lon Coca này chỉ tương ứng với một giọt nước.
Nghĩ đến đây, Vương Đằng cảm thấy nó hơi đáng thương, vì thế lại ném thêm mười lon Coca cho nó.
“Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân!” Thiết Giáp Viêm Hạt vui vẻ không tìm ra nam bắc, liên tục cảm ơn, giống như định mang ơn đội nghĩa.
Vương Đằng càng thêm áy náy trong lòng.
Xong rồi, sợ rằng bình thường đã áp bức Thiết Giáp Viêm Hạt này quá độc ác.
“Chủ nhân, có thể cũng ướp lạnh một chút cho ta được không.” Thiết Giáp Viêm Hạt lại nói.
“…” Vương Đằng liếc xéo nó.
Sợ rằng hắn đã nghĩ nhiều!
Tên này vốn chính là được voi đòi tiên, thật sự không thể cho nó nhiều màu sắc, bằng không nó tuyệt đối định mở phường nhuộm.