Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1866 - Chương 1866. Gặp Nhau! Đánh Nhau! (2)

Chương 1866. Gặp nhau! Đánh nhau! (2)
Chương 1866. Gặp nhau! Đánh nhau! (2)

Vương Đằng đảo mắt, vung tay lên, một khí lạnh bay đến.

Rắc rắc rắc!

Thiết Giáp Viêm Hạt và mấy lon Coca kia lập tức bị đóng băng.

Không phải muốn ướp lạnh sao, vậy đóng băng cả nó luôn.

Nhưng tầng băng này không dày, đã lập tức bị Thiết Giáp Viêm Hạt đánh vỡ băng chui ra.

Cho dù không sợ, nhưng lạnh lẽo này vẫn đông lạnh đến Thiết Giáp Viêm Hạt run rẩy một trận.

Mọi người thấy vậy, không khỏi cười ha ha.

Thiết Giáp Viêm Hạt cười he he, không hề để ý đến, bóp mạnh một lon Coca, đổ vào trong miệng, thỏa mãn đến nheo mắt lại.

Hoa Tiên Nhi bị loại đồ uống mới mẻ này hấp dẫn đến, dựa sát bên cạnh Thiết Giáp Viêm Hạt nhìn xem nó uống, lại không hề sợ nó.

“Bò cạp bự, đồ uống này của ngươi uống ngon không?” Nàng cười tủm tỉm hỏi.

“Uống không ngon, uống không ngon.” Thiết Giáp Viêm Hạt vội vàng giấu mấy lon Coca xuống dưới người mình, liên tục lắc lư cái càng.

“Ngươi lừa người ta, chắc chắn uống rất ngon.” Hoa Tiên Nhi không vừa lòng, chu môi nói: “Bình thường ta có đồ ăn ngon đều chia cho ngươi, sao ngươi lại keo kiệt như vậy hả.”

Thiết Giáp Viêm Hạt bị nàng nói đến đỏ mặt lên.

Trong mảnh nhỏ không gian không có sinh linh khác, sau khi thiếu nữ của tộc Hoa Linh đến, dần dần đã thân quen với nó. Các nàng Hoa Tiên Nhi đều thật tốt bụng, đúng là có gì ăn ngon đều sẽ chia sẻ với nó.

Vừa nghĩ như vậy, nó không nhịn được áy náy trong lòng.

Đều do chủ nhân keo kiệt kia, nó nhất định đã bị ảnh hưởng.

Nếu Vương Đằng biết được nó đang nghĩ cái gì, chắc chắn sẽ thu hồi mấy lon Coca kia lại.

“Thế… ta chia cho ngươi một lon.” Thiết Giáp Viêm Hạt chần chừ nói.

“Được.” Hoa Tiên Nhi thật thỏa mãn gật đầu cười nói.

Nàng cầm một lon Coca từ chỗ Thiết Giáp Viêm Hạt, trở lại bên cạnh Hoa Tử, chia sẻ với mọi người.

Mười thiếu nữ tộc Hoa Linh, mỗi người một ngụm.

Sau khi uống xong, ánh mắt đồng loạt sáng lên.

“Hương vị kỳ quái, nhưng vì sao uống như vậy…” Hoa Tử tỏ vẻ rối rắm, không biết nên hình dung như thế nào.

Bình thường tộc Hoa Linh các nàng đều uống sương hoa, linh thủy, chưa từng uống loại đồ uống nào độc đáo nhưng lại không hề có dinh dưỡng như vậy, tự nhiên cảm thấy thật kỳ quái.

“Sảng khoái như vậy!” Thiết Giáp Viêm Hạt tiếp lời.

Hoa Tử hơi đỏ mặt, nàng cảm thấy lời này rất thô tục, nhưng trong lòng lại thật sự nghĩ như vậy.

“Ha ha, thích là được, uống thứ này chính là sảng khoái.” Thiết Giáp Viêm Hạt vui tươi hớn hở nói.

Vương Đằng thấy các nàng lại cũng thích, tự nhiên không keo kiệt, chia cho mỗi người một lon.

Đám người Hoa Tử vui vẻ không thôi, líu ríu nói cảm ơn Vương Đằng, sau đó bưng Coca, cầm hải sản, ăn một miếng lại uống một ngụm.

Tào Giảo Giảo ở bên cạnh nhìn thấy mọi người ăn uống tiệc tùng, rất không vui vẻ, nét mặt sắp căng cứng.

Hoa Tử coi như đã hiểu biết về nàng, biết Tào Giảo Giảo không buông sĩ diện xuống được, nên liếc nhìn Vương Đằng, sau đó cầm một xiên mực nướng nhét vào trong tay Tào Giảo Giảo.

Hai người dán sát bên nhau không biết nói cái gì, Tào Giảo Giảo đã nói cười với nàng, sau đó thuận thế bắt đầu ăn.

Ngay sau đó nàng đã kinh hãi.

Ăn quá ngon!

Sao có thể ăn ngon như vậy!

Tên ác ma Vương Đằng này lại có tài nấu nướng như thế, ít nhất đạt đến cấp Tông sư.

Tâm tình của nàng thật phức tạp.

Khi mới gặp, thiên phú của Vương Đằng quá mạnh mẽ, gần như không có gì mà hắn không biết, điều này khiến cho nàng cảm thấy thật thất bại, những tâm tư trước kia càng có vẻ cực kỳ nực cười.

Vương Đằng chỉ coi như không phát hiện ra.

Hiện giờ dù sao Tào Giảo Giảo đều xem như là người của hắn, hắn không đến mức keo kiệt như vậy, thật ra đều là do chính Tào Giảo Giảo không buông sĩ diện xuống được, cứ muốn cứng với hắn, không hề có một chút giác ngộ của nữ nô lệ.

Hắn không để tâm, vì cho dù Tào Giảo Giảo cứng cỡ nào đều không chạy thoát, người chịu thiệt chỉ có thể là chính bản thân nàng.

Nhưng Vương Đằng lại thấy hơi khó hiểu trong lòng.

Vừa liếc mắt nhìn xem, sao tất cả sinh linh hắn nuôi đều là… đồ ham ăn vậy?

Trên biển rộng mênh mông vô bờ, liếc mắt nhìn không thấy tận cùng.

Nhưng khi dời tầm mắt đi sẽ có thể thấy được một lục địa không lớn không nhỏ đang nổi trôi trên mặt biển.

Giống như một hòn đảo.

Ở xung quanh lục địa kia không còn màu sắc xanh thẳm, thay vào đó là màu đỏ tươi, nếu như đến gần hơn sẽ ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.

Bốn phía còn có xác của vô số động vật biển đang chìm nổi, hiển nhiên trước đó đã bùng nổ một trận đại chiến.

Trên lục địa kia có một bóng người đang đứng thẳng, hắn nâng một hạt giống đang phát sáng trên tay. Đó chính là Vương Đằng.

Đây là ngày thứ hai hắn đi đến hành tinh Quang Nhung.

Vương Đằng dựa vào hạt giống săn giết rất nhiều tinh thú trên biển, nhận được nguyên lực tinh thần Quang Minh và thuộc tính trắng xa xỉ.

Điều làm cho hắn ngoài ý muốn là tinh thú trên hành tinh này lại không nhiều thì ít đều có được nguyên lực Quang Minh, nhưng rất ít gặp được tinh thú nguyên lực hệ khác.

‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x600’

‘Thuộc tính trắng x1200’

‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x520’

‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x450’

Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính ở xung quanh lên, nhìn xem giao diện thuộc tính của mình, khóe miệng nhếch lên ý cười.

Rầm!

Rất nhiều nguyên lực Quang Minh dung hợp vào thân thể của hắn, chảy khắp thân thể sau đó dũng mãnh vào trên không biển hư vô, ngưng tụ thành ngôi sao nguyên lực!

Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên trong cơ thể hắn.

Chín ngôi sao màu trắng đột nhiên va chạm vào một chỗ, hóa thành một vòng xoáy màu trắng, khí tức quang minh thánh khiết vô cùng tản ra.

Không biết qua bao lâu, vòng xoáy màu trắng kia bị một hằng tinh ẩn chứa nguyên lực khổng lồ thay thế, khí tức quang minh thánh khiết như có như không phiêu đãng từ trong cơ thể Vương Đằng.

Nguyên lực tinh thần Quang Minh cuối cùng đã tăng lên đến cấp Hằng Tinh nhất giai!

Sao Vương Đằng có thể không vui vẻ cho được, tính toán kỹ lưỡng ra thì hắn mới đến hành tinh Quang Nhung này chưa đến hai mươi bốn tiếng, nhiều nhất chính là một ngày đã từ cấp Hành Tinh thất giai tăng lên đến cấp Hằng Tinh nhất giai, thực lực tăng lên tổng cộng hai tiểu cảnh giới, một đại cảnh giới.

Hết chương 1866.
Bình Luận (0)
Comment