Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1867 - Chương 1867. Gặp Nhau! Đánh Nhau! (3)

Chương 1867. Gặp nhau! Đánh nhau! (3)
Chương 1867. Gặp nhau! Đánh nhau! (3)

Nếu để cho võ giả hệ Quang Minh khác biết được, đoán chừng tâm tình của bọn họ sẽ trực tiếp bị phá nát.

Đây là chuyện người làm ra được sao?

Cho dù là võ giả thiên tài đều không dám nói mình có thể tăng lên nhiều đến như vậy trong vòng một ngày.

Thật sự chính là phạm quy!

Vương Đằng cảm nhận được nguyên lực Quang Minh đang trở nên càng tràn đầy trong cơ thể, tâm tình khá sung sướng, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn lục địa ở dưới chân mình!

Trên thực tế đây không phải là lục địa gì cả, nó là lưng của một tinh thú loại cá voi khổng lồ.

Con tinh thú này đã bị hắn đánh chết.

Lúc trước hắn lấy hạt giống làm mồi nhử, bất cứ tinh thú nào đều không thể chống cự lại được, tinh thú loại cá voi này cũng là một trong số đó.

Nó bị dẫn dụ chui ra từ dưới đáy biển sâu, muốn nuốt cả Vương Đằng vào trong bụng, kết quả lại bị hắn giết chết.

Nhưng tinh thú loại cá voi này lại tương đối đặc thù.

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, một tia sáng bay ra từ trên người hắn, phần lưng của tinh thú dưới chân chợt lóe lên rồi biến mất.

Phụt!

Máu tươi bay ra, tia sáng kia lập tức chui vào trong máu thịt.

Một lát sau, tia sáng bay ra khỏi trong đó, nhưng trên tia sáng kia còn lơ lửng một quầng sáng.

Hạt giống!

Lại thấy hạt giống!

Trong cơ thể tinh thú loại cá voi này lại cũng có một hạt giống!

Vương Đằng sờ cằm, nói thật đây là một niềm vui ngoài ý muốn, hắn vốn không ngờ trong cơ thể của tinh thú loại cá voi này sẽ có được một hạt giống!

Mới vừa rồi hắn chỉ ôm tâm lý may mắn dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ liếc nhìn con cá voi lớn này thôi, dù sao tinh thú lớn đến vậy, nếu như trong cơ thể có tinh hạch tinh cốt thì chắc chắn không nhỏ, nhưng mà không nghĩ tới lại ngoài ý muốn nhìn thấy hạt giống!

“Xem ra hạt giống này không phải chỉ có một.” Vương Đằng sờ cằm, âm thầm suy đoán trong lòng: “Nói như vậy, chắc nơi khác cũng có thể có.”

Hắn cảm thấy tương đối hứng thú với hạt giống này, bên trong ký gửi ý thức của một loại tồn tại nào đó, cho dù chỉ có một sợi, nhưng có thể cạo ra căn nguyên Quang Minh đã đủ để chứng minh đây là đồ tốt.

Vương Đằng không nghĩ nhiều, tinh thần lực tiến vào trong hạt giống, quả nhiên lại nhìn thấy được bóng sáng mơ hồ kia.

“Là ngươi!”

Bóng sáng phẫn nộ quá mức.

“Không sai, chính là ta, chúng ta lại gặp mặt.” Vương Đằng cười hề hề nói.

“Người phàm, ngươi muốn chết!” Bóng sáng giận dữ, dao động tinh thần cuốn về phía Vương Đằng.

“A, không thể nói chuyện tử tế đôi câu sao?” Vương Đằng bất đắc dĩ lắc đầu, tế tháp Cửu Bảo Phù Đồ ra, trấn áp nó.

“Vô liêm sỉ…”

Lời còn chưa dứt, bóng sáng kia đã bị nện nát nhừ.

“Có thể đổi lời mắng khác không, mỗi lần đều giống nhau.” Vương Đằng ngoáy lỗ tai, rời khỏi trong hạt giống.

Hắn lại nhận được 10 điểm căn nguyên Quang Minh!

Số lượng thật sự không nhiều lắm, nhưng không có cách nào cả, chỉ có thể chậm rãi cạo lông cừu thôi.

Vương Đằng liếc nhìn hạt giống trong tay, không biết nó có tác dụng gì, trầm ngâm một chút, định thu hồi nó về.

Đúng lúc này có một bàn tay thò ra từ trong hư không, lập tức lấy được hạt giống.

“Ai!” Vương Đằng thoáng thay đổi sắc mặt, đấm ra một quyền về phía hư không kia.

Rầm!

Một bóng dáng xuất hiện trong hư không, so một quyền với Vương Đằng, linh hoạt rơi lên trên mặt biển xa xa.

Vương Đằng nhíu mày nhìn lại, phát hiện đối phương là một thiếu nữ để tóc ngắn màu bạc. Hắn hơi kinh ngạc trong lòng, mới vừa rồi đối phương đỡ một quyền của hắn, thoạt nhìn có dáng vẻ rất nhẹ nhàng.

Cho dù hắn dưới gấp gáp không dốc hết toàn lực, nhưng thoạt nhìn đối phương thật thành thạo, hiển nhiên chỉ tùy tiện ứng phó một quyền, vẫn chưa nghiêm túc ra tay.

Hơn nữa người này núp ở bên cạnh, cướp hạt giống ở trên tay hắn đi, phương pháp che giấu như thế, kể cả hắn đều không hề phát hiện ra, không thể không nói cao siêu.

Vương Đằng đã lâu không gặp phải chuyện bực tức như thế.

Hắn hơi nheo mắt lại, ‘Đôi mắt Chân Thị’ lặng yên không một tiếng động mở ra, muốn nhìn xem thực lực của đối phương như thế nào.

Kết quả trên người thiếu nữ tóc ngắn màu bạc lại có một tầng sáng rọi màu trắng lưu chuyển, vốn chưa thể nhìn ra cái gì cả.

Lại không thể nhìn thấu cảnh giới của đối phương.

Phải biết rằng ‘Đôi mắt Chân Thị của hắn mới vừa tăng lên đến Chân cấp, có thể nhìn thấu cả cường giả cấp Giới Chủ, nhưng lại không có hiệu quả gì với thiếu nữ này.

Thiếu nữ tóc ngắn màu bạc này tuyệt đối không đơn giản.

“Ngươi là ai?” Trong lòng Vương Đằng ngưng lại, mở miệng hỏi.

“Người đi ngang qua.” Thiếu nữ tóc ngắn màu bạc thản nhiên nói.

“…” Khóe mắt Vương Đằng khẽ giật, nói: “Ngươi tùy tiện cướp đồ của ta như vậy, không ổn đâu.”

“Cướp đều đã cướp, ngươi có thể làm gì được ta.” Thiếu nữ tóc ngắn màu bạc nhìn xem hạt giống trong tay, không hề ngẩng đầu lên nói.

Giỏi thật, con ranh con này còn kiêu hơn cả hắn!

Vương Đằng tức giận mà cười, nói: “Nhóc, có tin ta đánh mông ngươi nở hoa, khiến ngươi khóc về nhà tìm cha không.”

Sắc mặt thiếu nữ tóc ngắn màu bạc cứng đờ, cuối cùng nàng ngẩng đầu lên, giống như bị sỉ nhục, đỏ bừng mặt, phẫn nộ nhìn chằm chằm Vương Đằng, khẽ kêu lên: “Nói lời ngông cuồng!”

Rầm!

Nàng dẫm chân một cái, mặt biển nổ tung, sau đó toàn thân biến mất tại chỗ, rồi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Vương Đằng, đánh một quyền lên mặt hắn.

“Tính khí vẫn còn rất lớn!” Vương Đằng hơi nheo mắt lại, không trốn không tránh, áo nghĩa Lực bùng nổ, một quyền nghênh đón.

Hắn hơi ngứa tay, thiếu nữ này có vẻ không kém hơn hắn bao nhiêu, thực lực lại rất mạnh, còn dám trực tiếp dùng quyền đấu với hắn, hoàn toàn không phù hợp với dáng người bé bỏng kia của nàng.

Đây là trận đánh nhau đến từ bạn cùng lứa tuổi, mới là chỗ khiến cho hắn chân chính hưng phấn.

Có lúc không có đối thủ, ngược lại là một nỗi bi ai.

Rầm!

Nguyên lực của hai người ngưng tụ thành quyền ấn trên nắm tay, va chạm ở giữa không trung, phát ra tiếng nổ vang.

Vương Đằng cảm thấy trên nắm tay của mình truyền đến một sức mạnh vĩ đại, đẩy hắn ra, lùi lại trọn vẹn hơn mười mét mới dừng lại.

Hết chương 1867.
Bình Luận (0)
Comment