Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1957 - Chương 1957. Cả Nhà Đồng Tâm! (2)

Chương 1957. Cả nhà đồng tâm! (2)
Chương 1957. Cả nhà đồng tâm! (2)

Đụng độ nhau vào thời điểm này, đương nhiên họ sẽ không để đối phương dễ dàng nuốt hết số linh dương Lôi Giác một cách suôn sẻ.

Võ giả gia tộc Pylax cầm chiến đao lớn trên mỗi tay, ngọn lửa quấn quýt ngưng tụ thành mũi đao, lao thẳng vào đàn linh dương Lôi Giác bên dưới.

Linh dương Lôi Giác không phải tinh thú ăn cỏ không có sức chiến đấu, chúng có được thiên phú hệ Lôi rất mạnh, khi cảm nhận được dao động nguyên lực dữ dội trên bầu trời, chúng hoảng hốt.

Be be be be...

Một loại tiếng kêu phát ra từ mồm chúng, hai chiếc sừng nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời trên đầu chúng chợt lóe lên ánh chớp.

Loẹt xoẹt một tiếng, lôi quang tụ lại!

Lôi quang kia lập tức tụ thành một công kích lôi đình như mũi nhọn, nghênh đón công kích mạnh mẽ của võ giả Pylax ở khoảng không trên đầu.

Đùng đùng...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng cả trời đất, đòn tấn công của võ giả gia tộc Pylax bị xuyên thủng và thất bại.

Bởi vì số lượng linh dương Lôi Giác rất nhiều nên công kích lôi đình được đồng thời tạo ra từ chúng là vô cùng khủng khiếp.

“Cái gì!” Võ giả gia tộc Pylax không khỏi sững sờ.

Be be be...

Lại một loạt tiếng kêu truyền ra từ miệng những con linh dương Lôi Giác, công kích lôi đình lại được hội tụ, bắn thẳng về phía võ giả gia tộc Pylax.

Võ giả gia tộc Pylax biến sắc, lập tức muốn né tránh.

Nhưng đúng lúc này...

Ánh mắt Lăng Dương Húc lóe lên, trường thương tím trong tay giơ cao lên không trung, vô số lôi đình bị hắn hấp dẫn rồi tụ lại dày đặc quanh trường thương tím.

Uỳnh!

Trường thương tím đâm ra, lôi đình như bện thành một tấm lưới lớn, chụp về phía đàn linh dương Lôi Giác bên dưới.

Đồng thời cũng trùm lên cả võ giả gia tộc Pylax.

Trên có tấm lưới lôi đình, dưới có công kích của linh dương Lôi Giác, thật sự là lên không được, xuống không xong.

“Ngươi!” Sắc mặt của võ giả gia tộc Pylax trở nên nhăn nhó khó coi, nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, chỉ có thể đẩy tốc độ lên cao nhất hòng phá vòng vây từ hai phía.

Song đã quá muộn, không đợi hắn kịp thoát khỏi phạm vi tấn công thì công kích lôi đình bên dưới đã ập đến, xuyên thủng bụng hắn và tạo thành một lỗ thủng đầm đìa máu.

Bùm bùm!

Cả người võ giả gia tộc Pylax run rẩy, một luồng khói đen và máu tươi phun ra từ trong miệng hắn.

Nếu không phải vì đầu hắn trọc lóc thì chỉ e lúc này đã “Tức sùi bọt mép” rồi.

Lăng Dương Húc đột nhiên ngừng tấm lưới lôi đình phủ xuống, thản nhiên nói: “Ôi ngại quá, ta không để ý thấy ngươi!”

“Phụt!” Võ giả gia tộc Pylax trợn mắt, tức giận phun ra một búng máu khác. Hắn oán hận nhìn Lăng Dương Húc, không cam lòng chịu thua rồi biến mất khỏi vùng cấm Số 2.

“Ơ đây…”

“Ai vừa nói Lăng Dương Húc không thể dùng đầu óc ấy nhỉ?”

“Trò vặt!”

“Ta không ngờ trông mặt mũi Lăng Dương Húc đứng đắn thế mà cũng biết xài ám chiêu đấy.”

“Nè nè, các ngươi không thấy võ giả gia tộc Pylax kia thảm hay sao? Không gặp Vương Đằng thì lại đụng phải Lăng Dương Húc nham hiểm không kém.”

“Shh, chiêu kia ta nhìn đã thấy đau rồi!”

...

Trên phi thuyền của Học viện Đại Càn, Bào Đức Ôn và các phó viện trưởng nhìn nhau.

Rõ ràng là cảnh tượng vừa rồi nằm ngoài dự đoán của họ.

Đó thực sự là thiên tài Lăng Dương Húc mà họ đã quan sát trước nay đó ư?

Có gì đó không ổn!

Có phải thay đổi lớn quá rồi không!

Vậy mà viện trưởng Bùi Thiên Châu lại mừng rỡ nói: “Cuối cùng đứa bé này cũng tỉnh ngộ rồi, ta sợ hắn chỉ biết tu luyện, dễ bị người ta gài bẫy, nhưng bây giờ xem ra có thể yên tâm rồi.”

Mọi người: “...”

Vậy là võ giả thứ tư của gia tộc Pylax đã rời khỏi vùng cấm Số 2 với sự bất cam tâm và căm phẫn của mình.

Hắn còn không gặp Vương Đằng!

Thậm chí hắn còn chưa kịp mang tên số bốn nữa, quả là đáng tiếc.

“2333, người công cụ của Vương Đằng không còn nữa rồi!”

“Giờ xem hắn đuổi kịp Lăng Dương Húc bằng cách nào.”

“Người anh em, ngươi đi đường hẹp, không có võ giả gia tộc Pylax số 4, thì vẫn còn hàng ngàn số 4 khác.”

“Một khi chèn ép Vương Đằng quá, ai mà không thể là số 4.”

“Chờ đã, các ngươi xem có phải Vương Đằng đang ở gần Lăng Dương Húc không?”

“Hắn đang hướng về phía Lăng Dương Húc!”

“Nhất định là động tĩnh vừa rồi đã thu hút sự chú ý của hắn.”

“Đến rồi, đến rồi, hắn đến rồi!”

...

Tại một nơi ở vùng cấm Số 2, Vương Đằng đột nhiên ngừng lao nhanh mà nhìn về phía trước cách đó không xa, nhíu mày nói: “Nguyên lực hệ Lôi dao động mạnh quá.”

Thoáng chần chừ một chút, hắn bèn đẩy tốc độ lên cao nhất và phi như bay về phía trước.

Có gì thì cũng phải đến ngó tý cái đã.

Không lâu sau, hắn đến một khu vực rộng lớn, thấy đàn linh dương Lôi Giác cách đó xa xa, và cả Lăng Dương Húc... đang ở trên trời!

Khán giả trông thấy cảnh tượng này thì đồng loạt hô lên “Xong rồi”!

Vương Đằng ghim Lăng Dương Húc là cái chắc!

Song cũng có những kẻ hưng phấn khôn cùng, hành vi ban nãy của Lăng Dương Húc đã cho mọi người biết hắn cũng có một mặt nham hiểm.

Một kẻ bỉ ổi! Một người nham hiểm!

Hai người này chạm mặt nhau, sẽ va chạm nổ ra tia lửa thế nào?

Khán giả tràn ngập chờ mong.

Trên bầu trời, Lăng Dương Húc cầm trường thương tím trong tay, vận dụng lực lôi đình tạo ra đợt tấn công vô tận, tiêu diệt một lượng lớn linh dương Lôi Giác.

Mắt Vương Đằng sáng lên.

Người này rõ ràng là võ giả hệ Lôi!

Ngon! Ngon! Ngon! Sắp có bong bóng thuộc tính hệ Lôi để mót rồi.

Hơn nữa, hắn biết cơ hội của mình lại tới rồi!

Niệm lực tinh thần lập tức quét qua, âm thầm xử nốt những con linh dương Lôi Giác đã bị trọng thương, bắt đầu kế hoạch thó điểm của mình.

Lúc này, hắn còn chưa tiến hành bẫy Lăng Dương Húc, cơ hội đã tới, không nắm chắc thì còn làm gì.

Chỉ chốt lát sau, Lăng Dương Húc ngừng lại, nguyên lực hệ Lôi của hắn đã tiêu hao không ít, cần khôi phục lại.

Trước đó, hắn nhìn thoáng qua số điểm của mình.

Sau đó... lông mày không khỏi nhíu lại!

Hắn nhớ rất rõ điểm của mình, vừa tiêu diệt được không ít linh dương Lôi Giác mà tại sao chỉ tăng lên có hơi xíu vậy nhỉ? Có khi còn không bằng một phần ba số tinh thú vừa giết được.

Hết chương 1957.
Bình Luận (0)
Comment