“Quả nhiên Lăng Dương Húc bị bẫy rồi!” Rất nhiều người xem đồng loạt nảy ra suy nghĩ này.
“Mau mau phát hiện ra đi!”
“Lăng Dương Húc không ngốc, hẳn sẽ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề thôi.”
“Tốt nhất là tóm được Vương Đằng, ta muốn xem hai người họ đối đầu với nhau.”
“E là không dễ đâu, thủ đoạn ẩn nấp của Vương Đằng cao siêu quá, hoàn toàn là gian lận!”
...
Trên nền tảng giao lưu, mọi người đều đang hết sức căng thẳng, họ đứng ở góc nhìn thứ ba nên nhìn rõ mọi thứ, nhưng Lăng Dương Húc là người trong cuộc, chưa chắc đã phát hiện ra điều gì.
Giờ phút này, Lăng Dương Húc đã phát hiện ra vấn đề nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao, trong lòng âm thầm phỏng đoán.
Chẳng lẽ vốn dĩ linh dương Lôi Giác cho số điểm không cao rồi?
Nghỉ ngơi một chốc, nguyên lực hệ Lôi ở đây khá đậm đặc nên hắn nhanh chóng khôi phục lại, tiếp tục cuộc đi săn.
Bên dưới có một số con linh dương Lôi Giác đã đạt tới cấp Hoàng hạ vị, chúng đạp lên lôi đình nhằm về phía Lăng Dương Húc trên bầu trời, giữa hai chiếc sừng ngưng tụ ra lôi đình, bổ về phía đối phương.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng vang rung trời, nguyên lực sắc tím xẹt qua hư không, sức mạnh dữ dội.
Lăng Dương Húc vẫn điềm tĩnh, trường thương tím trong tay vung ra, hóa ra vô số mũi thương, ùn ùn phủ lên phía trước.
Công kích đôi bên giao nhau, phát ra tiếng nổ đì đùng.
Linh dương Lôi Giác không phải đối thủ, bị đánh trúng, thân hình rơi phịch xuống đất.
Một luồng sức mạnh vô hình đột nhiên vươn ra, nháy mắt kết liễu con linh dương Lôi Giác thoi thóp này.
“Hử?” Rốt cuộc Lăng Dương Húc cũng phát hiện ra điều bất thường, hắn nheo mắt lại, trường thương tím vung ra lần nữa.
Vô số mũi thương mang theo lôi điện đâm vào khoảng không, chỉ thấy một bóng người hiện ra, bay ngược về phía sau với vẻ mặt kinh ngạc.
Không ai khác chính là Vương Đằng!
“Ngươi là ai?” Lăng Dương Húc nhìn chằm chằm Vương Đằng, lạnh lùng nói: “Dám gài bẫy ta!”
“À há, ngại quá, ta chỉ là người qua đường thôi.” Vương Đằng không ngờ đối phương có thể phát hiện ra mình, đáy lòng thoáng kinh ngạc, trên mặt lại tỏ vẻ ngại ngùng, nói.
“Hừ!” Lăng Dương Húc hừ lạnh, rõ ràng không tin mấy chuyện ma quỷ của Vương Đằng mà thẳng thừng vạch trần: “Ban nãy cũng chính ngươi cướp số tinh thú mà ta tiêu diệt!”
“Ngươi nói gì cơ, sao ta nghe không hiểu gì cả.” Vương Đằng vô tội giải thích.
Khán giả: “...”
Người của học viện Đại Càn: “...”
Khóe môi Lăng Dương Húc co giật, hiển nhiên không ngờ đối phương lại giả vờ ngu ngốc.
Giả tạo vl!
Ai mà không nhìn ra.
“Ngươi đã không chào đón vậy thì ta xin phép, ta sẽ rời đi ngay lập tức!” Vương Đằng cười xòa, lùi một bước về sau muốn bỏ đi.
“Định chạy à!” Thân hình Lăng Dương Húc nháng lên, bay vèo đến chỗ Vương Đằng như một tia chớp, trường thương tím trong tay cũng đâm ra như một con rồng sấm sét.
“Ác vậy, chỉ là chút xíu điểm thôi, đừng keo kiệt như thế chứ!” Vương Đằng thấy đối phương không tin thì thôi giả vờ, ánh mắt lóe lên, dùng Không Thiểm rời đi.
Lăng Dương Húc ngưng mắt lại, thân pháp của hắn đã thuộc loại cực nhanh, vậy mà vẫn để đối phương chạy thoát.
“Chớ quên, vòng đấu loại trực tiếp không được tàn sát lẫn nhau đâu nhe.” Vương Đằng cười tủm tỉm nhắc nhở.
“Thực lực của ngươi cũng không phải hạng vô danh, cho ta biết tên ngươi.” Lăng Dương Húc nhìn Vương Đằng, nói.
“Ta là Vương Đằng!” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Vương Đằng!” Lăng Dương Húc nhíu mày, ánh mắt lướt trên xếp hạng điểm, kinh ngạc nói: “Ngươi chưa đến top mười!”
“Như ngươi thấy đó!” Vương Đằng không buồn để ý mà cười, hỏi ngược lại: “Thế ngươi tên gì?”
“Lăng Dương Húc!” Lăng Dương Húc ngẩng đầu nói.
“Ồ, ra là thiên kiêu đứng nhất, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Vương Đằng ra vẻ nghe danh đã lâu.
“Đàn linh dương Lôi Giác này là con mồi của ta, ngươi ra chỗ khác đi.” Lăng Dương Húc nhíu mày, đôi mắt đã thêm một chút mất kiên nhẫn và xem thường, nói.
Cái tên này không lọt nổi top 10, xem ra hắn đánh giá cao đối phương rồi.
“Đàn linh dương Lôi Giác này do ngươi nuôi hả?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.
“...” Lăng Dương Húc cạn lời.
Đây không phải biết rõ còn hỏi hay sao, ai rảnh háng đi chăn linh dương ở đây làm gì, đầu óc tên này suy nghĩ cái quái gì vậy.
“Nếu không phải do ngươi nuôi thì tại sao ta không được săn chúng?” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ngươi muốn đối đầu với ta.” Lăng Dương Húc lạnh lùng nói.
“Ngươi nghĩ thế nào cũng được, nếu ngươi có thể ngăn cản ta thì cứ tự nhiên.” Vương Đằng túy ý nói.
“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Lăng Dương Húc bĩnh tình nói.
“Ngươi tự tin quá nhở.” Vương Đằng liếc mắt đánh giá đối phương, lâu lắm rồi không có ai nói với hắn như thế, kể cũng nhớ thật.
Lăng Dương Húc chú ý đến biểu cảm của Vương Đằng thì trong lòng khó chịu, biểu cảm kỳ quặc ấy như thể một câu hắn vừa nói mới thực sự nực cười. Hắn có cảm giác như mình bị coi thường.
Đôi mắt hắn hiện lên từng tia sáng lạnh lẽo, sau cùng cũng không ra tay với Vương Đằng, quy tắc của vòng đấu loại trực tiếp không phải để trang trí, ra tay với hắn không mang lại lợi lộc gì.
Thế là thân hình hắn lóe lên, quay trở về bên trong bầy linh dương Lôi Giác.
Lăng Dương Húc chờ Vương Đằng ra tay, một khi đối phương ra tay, chắc chắn hắn sẽ hất Vương Đằng ra khỏi cuộc thi như với võ giả của gia tộc Pylax lúc nãy.
Vương Đằng cười tít, ánh mắt này của đối phương quen thuộc quá, muốn bẫy hắn hả?
Còn non và xanh lắm!
Vương Đằng không ra tay, hắn vừa tiếp tục “trộm” điểm vừa muốn cho Lăng Dương Húc đã không trộm được gà còn mất nắm gạo.
Chẳng mấy chốc, Lăng Dương Húc không thể không dừng lại, sắc mặt có đôi chút khó coi.
Hắn đã cố sức một đòn tất sát, nhưng vẫn để sót rất nhiều linh dương Lôi Giác trọng thương, chưa kịp kết liễu thì đã bị tên khốn cạnh đó cuỗm mất.
Chết tiệt, cái tên này cớ sao lại lành nghề thế?
Thời gian mỗi lần chặn giết rất kịp thời, gần như không cho hắn cơ hội phản ứng.
Tiếc là hắn không hề biết hành vi của Vương Đằng ở ba vùng cấm khác, bằng không chắc chắn sẽ hiểu độ thuần thục kỳ quái này từ đâu mà có.
Vậy mà hắn chẳng làm gì được đối phương!