Hắn thà đánh với đối phương một trận, nhưng lại không thể vi phạm quy tắc của vòng đấu loại trực tiếp, trừ khi hắn muốn bỏ trận đấu này.
Là một thiên kiêu hàng đầu được học viện Đại Càn bồi dưỡng, chưa bao giờ Lăng Dương Húc phải chịu ấm ức thế này!
Trên phi thuyền của học viện Đại Càn, Bùi Thiên Châu lắc đầu nói: “Tâm tính của Dương Húc không yên lắm.”
“Đổi thành ta thì chắc cũng không yên nổi.” Bào Đức Ôn nhíu mày nhìn Vương Đằng trong buổi phát sóng, vẻ mặt như bị đau trứng nói.
Những người khác cũng đồng lòng cho là thế.
Họ chứng kiến hết toàn bộ những gì xảy ra, không ai dám thề rằng mình sẽ không tức giận.
Những việc Vương Đằng làm kia thật sự rất đáng giận!
Mà lúc này, Lăng Dương Húc đang nhìn chằm chặp Vương Đằng và lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổi này thôi sao?”
“Đúng thế, ta sẽ chỉ dùng cách này thôi. Mỗi người có một phương thức đi săn riêng, mà đây chính là cách thức đi săn của ta, không được hả?” Vương Đằng không hề xấu hổ gật đầu, nghiêm túc nói.
“...” Cả khuôn mặt Lăng Dương Húc sắp biến thành màu đen.
Có thể đường hoàng nói là lời lẽ bỉ ổi như thế, hắn phải công nhận Vương Đằng là... Số 1!
Cuối cùng, Lăng Dương Húc thì hung dữ trừng mắt với Vương Đằng, sau đó từ bỏ đàn linh dương Lôi Giác, xoay người rời đi.
Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, khán giả đồng loạt ồ lên.
Lăng Dương Húc chủ động rút lui kìa!
Điều đó khiến những người ủng hộ Lăng Dương Húc tỏ ra kinh ngạc không thôi, họ không thể chấp nhận sự thật này.
Theo cái nhìn của họ, rõ ràng Lăng Dương Húc mạnh hơn Vương Đằng rất nhiều, thế mà kết quả lại phải chịu ấm ức rời đi, quả là ngoài dự đoán của mọi người.
“Chớ đi hỡi người anh em, kéo ta theo với!” Vương Đằng vội vã đuổi theo, hò hét từ phía sau.
Mọi người: “...”
Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, mọi người gần như rơi vào sự im lặng kỳ lạ!
Chuyện Vương Đằng ép Lăng Dương Húc phải rút lui đã khiến nhiều người không thể chấp nhận nổi, ấy vậy mà giờ hắn còn nhằng nhẵng bám theo Lăng Dương Húc như miếng keo chó, thật là...
“Bỉ ổi!”
“Mặt trơ trán bóng, tự nhiên ta muốn chém chết tên khốn bỉ ổi này!”
“Cùng lên thôi!”
“Cùng đi cùng đi, ta cũng không chịu nổi nữa rồi, làm sao lại có người khốn nạn đến như ấy cơ chứ.”
“Khụ khụ, đột nhiên cảm thấy mức độ đáng thương của Lăng Dương Húc còn vượt trên cả võ giả của gia tộc Pylax lúc đầu.”
“Khốn thật, mau buông tha cho Lăng Dương Húc của ta, đừng dây dưa với hắn nữa, các ngươi không hợp đâu.”
“Có hợp hay không, xài rồi mới biết.”
“Ngươi không hợp!”
...
Mọi người đầy lòng căm phẫn kêu oan cho Lăng Dương, thật sự không thể nhìn nổi hành vi vô liêm sỉ của Vương Đằng.
Tiếc rằng Vương Đằng không hề thấy, mà có thấy cũng chẳng thèm để ý.
Một người công cụ ngon nghẻ như vậy cớ gì dễ dàng buông tay.
Một đám linh dương Lôi Giác có là gì, bỏ thì bỏ thôi, trong vùng cấm Số 2 thiếu gì tinh thú hệ Lôi.
Vùng cấm Số 2 xuất hiện một cảnh tượng hết sức buồn cười, Lăng Dương Húc hạng nhất bay nhanh về phía trước, tốc độ như bay, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn như thể sau lưng hắn đang có thứ gì truy đuổi vậy.
Vẻ mặt hắn cũng nhăn nhó khó coi, lộ vẻ bực bội, uất ức, bất lực... một mớ cảm xúc trộn hòa vào nhau tạo thành một biểu cảm phức tạp.
“Chuyện gì vậy?”
“Hình như Lăng Dương Húc đang trốn tránh ai ấy nhỉ?”
“Không thể nào, Lăng Dương Húc là hạng nhất của vùng cấm Số 2, thực lực thuộc hàng cực mạnh, ai có thể ép hắn đến tình cảnh này?”
“Chẳng lẽ là người yêu cũ của Lăng Dương Húc đuổi theo hắn, các ngươi nhìn vẻ mặt của hắn mà xem, giống lắm!”
“Ngươi nói thế, ta thấy cũng giống thật.”
“Bồ cũ đuổi tới tận thiên tài tranh bá, có lẽ nào Lăng Dương Húc là tra nam phụ tình bạc nghĩa?”
“Uầy vãi, bồ cũ của Lăng Dương Húc đuổi tới tận thiên tài tranh bá á!”
“Nói như đúng rồi ấy, suýt nữa ta đã tin!”
...
Không ít võ giả ở vùng cấm Số 2 biết Lăng Dương Húc, lúc này thấy hắn hớt hải bỏ chạy thì đều xì xào bàn tán.
Thậm chí có người còn đoán liệu Lăng Dương Húc có phải trai đểu nên bị gái đuổi cùng giết tận hay không, trí tưởng tượng vô cùng phong phú, không hổ là cư dân mạng vũ trụ!
Lăng Dương Húc nghe thấy những lời nhận xét này thì mặt mày lại tối thui.
Bồ cũ cái đéo!
Rốt cuộc mấy người này nghĩ gì vậy?
Đương nhiên, Vương Đằng cũng nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, khóe môi run rẩy, sắc mặt cũng đen thùi, qua miệng người ta tự dưng hắn lại biến thành bồ cũ bị Lăng Dương Húc đá ư?
Đúng là nhục nhã!
Hắn cũng không ngờ hành vi của mình lại gây ra cả mớ xôn xao như vậy.
Trí tưởng tượng của mấy người này còn đáng sợ hơn hắn!
Ai cũng là thiên tài cmnr!
Hắn bất đắc dĩ phải hiện thân, bằng không thì không biết người ta còn suy đoán ra thể loại gì nữa.
Mà khi khán giả thấy Vương Đằng đang đuổi theo Lăng Dương Húc thì lại càng kinh ngạc, như thể đang nhìn thấy thứ còn nhảm nhí hơn.
Một võ giả giời ơi đất hỡi nào đó đuổi theo Lăng Dương Húc!
So với danh tiếng đình đám của Lăng Dương Húc ở vùng cấm Số 2, thì Vương Đằng đích thị là nhân vật vô danh tiểu tốt, không có ai biết hắn cả.
Thế nhưng, khi sự kiện truy đuổi Lăng Dương Húc lúc này được vỡ òa, có thể đoán được rằng tên tuổi của Vương Đằng sắp lan xa.
Quả nhiên, Lăng Dương Húc không chịu nổi nữa, quay phắt lại đằng sau mà lạnh lùng quát:
“Vương Đằng, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ta không muốn gì cả, chỉ cần ngươi kéo ta thôi, nếu ngươi không săn tinh thú ngay đi thì người ta đuổi tới đít rồi đó.” Vương Đằng nói.
“Ta…” Lăng Dương Húc muốn chửi chết mẹ.
Đây là thi đấu, có phải game đâu mà kéo!
Nhưng đúng như Vương Đằng nói, nếu hắn không săn tinh thú thì thật sự sẽ bị người xếp thứ hai đuổi kịp.
Vậy nên vấn đề là đây.
Hắn thật sự phải cho Vương Đằng vớ bở ư?
Hắn vất vả săn bắn tinh thú, sau đó bị Vương Đằng hốt mất một phần, hắn không cam lòng!
“Đừng do dự nữa, không còn thời gian đâu!” Vương Đằng vẫn tận tình khuyên bảo ở đằng sau.
“Đồ khốn khiếp!” Lăng Dương Húc tức chửi cả thành tiếng, cuối cùng phải mang theo nỗi căm phẫn lao vào giữa bầy lôi thú, điên cuồng giết chóc.