Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1960 - Chương 1960. Bàn Tay Khổng Lồ Từ Đâu Tới!

Chương 1960. Bàn tay khổng lồ từ đâu tới!
Chương 1960. Bàn tay khổng lồ từ đâu tới!

Còn Vương Đằng thì hí ha hí hửng, điểm tới nữa rồi.

Khán giả chỉ biết trợn mắt há mồm xem.

Sao bảo tỷ lệ thắng của Lăng Dương Húc cao hơn cơ mà, vậy thì chuyện quái gì đang xảy ra đây?

Tính thâm hiểm của Lăng Dương Húc đâu rồi? Cứ để Vương Đằng bắt nạt như thế thôi sao?

“Vương Đằng!”

“Một tên võ giả chưa lọp nổi top 10.”

“Vì sao hắn có thể o ép Lăng Dương Húc đến mức độ này?”

“Chẳng lẽ có gì mờ ám trong đó ư?”

...

Rất nhiều võ giả trong vùng cấm Số 2 tỏ ra kinh ngạc không thôi, họ khó tin nhìn Vương Đằng, không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng chẳng mấy chốc người ta đã nhận ra, điểm của Vương Đằng đang tăng với tốc độ chóng mặt, từ xếp thứ 12 tăng lên thứ 11, rồi 10, lên tới thứ 9...

“???”

Cả đám võ giả trợn mắt há mồm, không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.

Thật không thể hiểu nổi!

Oắt đờ heo?

Rõ ràng Vương Đằng chỉ đứng một chỗ và không hề chiến đấu, vậy tại sao điểm của hắn là tăng chóng mặt như vậy?

“Cơ chế tính điểm của bia đá bị lỗi rồi hả?” Có người ngẩng đầu nhìn tấm bia đá lơ lửng trên đỉnh đầu ở vùng cấm Số 2, chần chừ nói.

“Không thể nào? Làm sao bia đá bị lỗi được!” Có người không tin, bia đá chưa từng xảy ra vấn đề.

Hoạt động của bia đá được bảy đại học viện tinh không khống chế, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.

Lăng Dương Húc cũng rất chú ý đến sự thay đổi của thứ hạng điểm, vẻ mặt hắn càng tỏ ra khó coi khiến cả khuôn mặt anh tuấn nặng như sắp chảy nước tới nơi.

Vương Đằng có thể tăng nhanh như thế đều là nhờ hắn cố gắng tiêu diệt tinh thú mà có.

Thật là khó chịu!

“Vương Đằng, đủ rồi đó, giờ ngươi đã lên hạng thứ 6 rồi, còn muốn gì nữa?” Lăng Dương Húc quay đầu, lạnh lùng nói với Vương Đằng.

“Chưa vội, mới thứ 6 thôi mà, còn kém xa.” Vương Đằng bình tĩnh nói.

“...” Lăng Dương Húc không khỏi hít sâu một hơi, tức giận nói: “Mới thứ 6! Ban đầu ngươi chỉ xếp thứ 12, tăng lên 6 hạng rồi còn tham lam.”

“Xem ngươi kìa, ta vất vả săn tinh thú mới lên được hạng 6, cũng tốn công lắm chứ, sao lại bảo là tham lam.” Vương Đằng nói.

“Ta…” Lăng Dương Húc chưa thấy ai bỉ ổi đến như thế, trình độ bỉ ổi của Vương Đằng đã một lần nữa mở mang tri thức mới cho hắn.

Tốn công cái tiên sư nhà ngươi!

Ngươi thì tốn công cái quái gì!

Rõ ràng là nhặt mót mà còn không biết xấu hổ nói là mình tốn công, da mặt có thể dày hơn nữa không?

Chung quy, Lăng Dương Húc nói không lại Vương Đằng, lần thứ hai rời đi, thầm nghĩ phải tìm cơ hội thoát thân khỏi Vương Đằng.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, chỉ còn lại hai ngày cuối cùng là cuộc chiến thiên tài tranh bá sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Mà lúc này, thứ hạng của Vương Đằng tại vùng cấm Số 2 đã xếp thứ bốn, ngày càng gần với vị trí Số 1 của Lăng Dương Húc.

Mà tâm trạng của Lăng Dương Húc thì không ngừng chìm xuống, hắn nghĩ mọi cách cũng không tài nào vứt được miếng keo chó Vương Đằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ hạng của đối phương từ từ nhích lên.

“Không thể nào, không thể nào, Lăng Dương Húc sẽ không thua Vương Đằng thật đấy chứ, ta cược ba chục nghìn đồng Vũ Trụ vào hắn đó!”

“Ngươi cá có ba mươi nghìn, ta gán toàn bộ gia sản vào đây này!”“

“Kẻ nghèo run rẩy hỏi một câu, toàn bộ gia sản của vị bên trên là bao nhiêu thế?”

“Không nhiều không nhiều, hai trăm mươi năm đồng Vũ Trụ mà thôi!”

“...”

“Chỉ còn hai ngày, khoảng cách giữa Vương Đằng và Lăng Dương Húc còn cách ba hạng, chênh lệch nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, kế tiếp phải xem Lăng Dương Húc có thể trở mình hay không, nếu như không thể…”

“Ta thấy khó lắm, Lăng Dương Húc bị ép cứng rồi.”

“Haiz, cứ tưởng Lăng Dương Húc thâm hiểm thế nào, giờ so hắn với Vương Đằng đúng y như gặp phải sư phụ vậy!”

“Về phương diện bỉ ổi này, Vương Đằng Số 2 không ai Số 1!”

“Ta dám đảm bảo, Vương Đằng tất thắng!”

“Người bỉ ổi nhất ắt vô địch, Vương Đằng không thắng thì ai thắng!”

...

Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, mọi người lại ồ lên một cuộc thảo luận, nhất là những người đặt cửa vào Lăng Dương Húc, lúc này rõ ràng cũng có hơi luống cuống.

Không hoảng không được, rất nhiều người đã dùng toàn bộ của cải của mình đề đặt cược, không đơn giản chỉ là hai trăm năm mươi đồng Vũ Trụ.

Còn về phía Vương Đằng, cái danh bỉ ổi đã ăn sâu vào lòng khán giả, e rằng khó mà xóa bỏ!

Rất nhiều người tin rằng hắn sẽ đạt hạng nhất, nhưng không phải vì niềm tin vào thực lực của hắn mạnh cỡ nào, mà nhiều hơn cả là họ tin vào biệt tài bỉ ổi của hắn.

Trên phi thuyền của học viện Đại Càn, mấy người Bùi Thiên Châu cũng vô cùng bất lực. Họ không ngờ thiên kiêu Lăng Dương Húc của học viện họ lại bị người ta dùng một cách thức hiếm có khó tìm để o ép đến mức độ này.

“Chuyện này...” Bào Đức Ôn giận đến run người, nhưng chẳng biết nói gì cả.

Hắn đánh giá rất cao Lăng Dương Húc, hy vọng hắn lấy được thành tích tốt trong trận đấu này, vậy mà mới chỉ ở vòng đấu loại trực tiếp đã gặp phải nguy cơ lớn thế này rồi.

Hay là tại hắn không đánh giá cao... một phân thân của Vương Đằng!

Tổn thương không lớn, nhưng nhục thì thôi rồi!

“Được rồi, chỉ là vòng đấu loại trực tiếp thôi mà, dù có thua, vòng kế tiếp vẫn có thể đường hoàng quay lại mà.” Bùi Thiên Châu lắc đầu nói: “Hơn nữa, Dương Húc đã thua đâu, rối lên làm gì.”

Bào Đức Ôn bị viện trưởng nói vậy thì hơi xấu hổ, dù gì hắn cũng là phó viện trưởng, vừa rồi quá là có hơi thất thố.

...

Vùng cấm Số 2, Lăng Dương Húc nhảy lên một ngọn núi, bên trên ngọn núi giăng kín mây đen, lôi đình chớp lóe trong mây mù, phóng xuống đánh thẳng vào ngọn núi.

Vương Đằng không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo, hai người một trước một sau bay nhanh ở trong ngọn núi.

Lăng Dương Húc phá hoại lung tung, quấy rầy lũ tinh thú trong ngọn núi, khiến chúng bổ nhào vào hai người.

Dưới tình huống ấy, Vương Đằng không thể trốn tránh, chỉ có thể tự động thủ tiêu diệt lũ tinh thú.

Hết chương 1960.
Bình Luận (0)
Comment