Lăng Dương Húc thấy thế thì rốt cuộc khóe môi cũng cong lên.
Hắn tiếp tục phóng vào sâu bên trong núi, tinh thú bên trong ngày càng mạnh, chỉ có chúng mới giữ chân nổi tên bám đuôi kia.
Rốt cuộc hắn cũng có cơ hội thoát khỏi Vương Đằng rồi!
Hai người nhanh chóng tiếp cận chỗ sâu trong dãy núi, ngay khi họ sắp vượt qua một đỉnh núi lớn, Lăng Dương Húc lại dùng trường thương trong tay đâm xuống ngọn núi bên dưới như lúc trước.
Công kích lôi đình đánh vào giữa sườn núi, dao động nguyên lực tỏa ra tứ phía theo hình vòng, trong phạm vi mười nghìn mét đều bị bao phủ, cây cối, đất đá... đều bị phá nát, nhoắng cái ngọn núi trống không một khoảng lớn.
Khóe môi Lăng Dương Húc vẽ nên nụ cười lạnh, chuẩn bị rời đi.
Grào!
Đột nhiên, một tiếng rống kinh thiên động địa đột nhiên vang lên từ bên dưới.
Tiếng động quá đỗi kinh người, ầm ầm vang vọng trong trời đất như thể sắp phá vỡ màn trời.
Nụ cười lạnh trên khóe môi Lăng Dương Húc chợt cứng đờ.
Âm thanh... đó là gì vậy?!
Ầm ầm!
Nỗi nghi vấn này mới nhen lên thì ngọn núi bên dưới lại rung lên bần bật, núi đá sụp xuống, cây cối gãy đổ, sau đó thân của ngọn núi đột nhiên nhấc bổng lên trời.
Vương Đằng dừng bước, ánh mắt nhìn chăm chú phía trước, mở ‘Đôi Mắt Chân Thị’, hắn thấy một hào quang nguyên lực hệ Lôi cực kỳ nồng nặc.
Xem ra vận may của Lăng Dương Húc không tốt rồi, định xài cách này để cắt đuôi hắn, kết quả lại vấp phải đá rồi.
Lăng Dương Húc cũng mờ lờ đoán ra gì đó, sắc mặt thay đổi, không chút nghĩ ngợi, lập túc rút lui.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay khổng lồ chợt vươn lên khỏi ngọn núi, chụp vào Lăng Dương Húc.
Ánh mắt Lăng Dương Húc co lại, trong lòng hoảng hốt. Hắn không nghĩ nhiều, trường thương tím trong tay bừng tỏa ánh hào quang, nguyên lực vô tận ngưng tụ ở đầu mũi thương, lôi đình giáng xuống.
Theo mũi thương phóng ra, đánh về phía bàn tay khổng lồ đầy thô sần và chi chít nếp nhăn.
Bùm!
Trên bàn tay khổng lồ cũng tuôn ra lực lôi đình cuồn cuộn, va chạm với mũi thương, phát ra tiếng đì đúng dữ dội.
Mũi thương lập tức vỡ tan, mà bàn tay khổng lồ thì tiếp tục chụp về phía Lăng Dương Húc.
Rốt cuộc vẻ mặt của Lăng Dương Húc cũng thay đổi, vội vàng rút lui, song vẫn không theo kịp tốc độ của bàn tay khổng lồ kia, bị nó vỗ đét một chưởng.
Uỳnh!
Thân thể Lăng Dương Húc như một cái bao tải hỏng bị ném ra ngoài, người hắn bay giữa không trung, miệng phun ra một búng máu.
Một cái tay khác lại vươn tới, vỗ vào Lăng Dương Húc đang chới với giữa không trung.
Ánh mắt Lăng Dương Húc co lại, một luồng hào quang tím bộc phát quanh thân, cả người hắn như hóa thành một tia chớp, tức tốc cao chạy xa bay, để cho bàn tay khổng lồ chụp hụt.
Tia chớp xẹt qua không trùng, Lăng Dương Húc hiện thân ở cách đó mấy chục nghìn mét, sắc mặt hơi tái, hơi thở dồn dập.
Vừa rồi... là cái gì vậy?
Trong ánh mắt hắn vẫn tràn ngập nghi hoặc như cũ, cũng không biết là cái gì tấn công hắn.
“Bàn tay gì mà to vãi!!!”
“Đó là gì vậy??”
“Ôi chúa ơi, chẳng lẽ là tồn tại cấp Hoàng thượng vị trở lên ư?”
“Trong vùng cấm số 4 có tồn tại tinh thú cấp Hoàng thượng vị, nhưng chẳng thí sinh bình thường nào lại đi trêu vào nó cả, không ngờ Lăng Dương Húc đen như vậy!”
“Haiz, cũng vì hắn muốn thoát khỏi Vương Đằng thôi, chứ không đã chẳng liều vậy!”
“Đúng thế, đều tại Vương Đằng ép hắn.”
“Vương Đằng: Ủa, sao trách ta?”
“Ai mà nghĩ được bên dưới ngọn núi chả có gì đặc biệt kia lại giấu một tồn tại đáng sợ đến thế!”
“Cũng đúng, tuy Lăng Dương Húc bị Vương Đằng ép đến phát cáu, nhưng vẫn cẩn thận lắm mà, chỉ là đen thôi.”
“Thần đen đủi quấn thân rồi!”
“Ta là thần đen đủi đây, khôn hồn thì nộp tiền, bằng không cách ngươi sẽ đen đủ đường!”
“Đáng sợ quá đi~”
...
Khán giả trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu cũng choáng váng trước cảnh tượng đột ngột này, nhiều người tỏ ra hoảng sợ, nhìn bàn tay khổng lồ tự nhiên xuất hiện, mắt trợn tròn muốn nhìn rõ đó rốt cuộc là gì?
Đôi bàn tay ấy trông thế nào?
Thô sần, khổng lồ, bên trên chi chít những rãnh nhăn, chất đầy đất đá, hết như một đôi bàn tay của thợ đào đất!
Chính nó, sự so sánh này khá chuẩn xác đó!
Nhưng một điểm không thể nghi ngờ là đôi bàn tay này rất mạnh, không giống bàn tay của nhân loại.
Đương nhiên không giống, bàn tay của nhân loại nào lại to như vậy?
Trên phi thuyền của học viện Đại Càn, vẻ mặt Bùi Thiên Châu nghiêm trọng lại, ánh mắt dừng trên đôi bàn tay khổng lồ kia, sau đó hắn thoáng giật mình, như đang quan sát rồi lại như đang suy ngẫm.
“Đó là tinh thú cấp Hoàng thượng vị sao?” Phó viện trưởng Bào Đức Ôn cũng biến sắc, khi trông thấy Lăng Dương Húc bị bàn tay khổng lồ vỗ trúng thì trái tim hắn như muốn thót lên, may mà cuối cùng Lăng Dương Húc vẫn chạy thoát, không bị thương quá nặng.
“Vì sao Dương Húc lại gặp phải thứ này?” Sắc mặt Tề Vân Hà cũng nhíu lại, bất kể là ai gặp phải tình huống này cũng đều mất bình tĩnh, đen quá đen.
Trên phi thuyền của gia tộc Callandish, mấy người Bollago cũng tỏ ra nghiêm túc hơn, mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay khổng lồ kia, tâm trạng có hơi nặng nề.
“Đây hẳn là tinh thú cấp Hoàng thượng vị.” Tiki chần chừ nói.
“Theo dao động khuếch tán thì đúng là tinh thú cấp Hoàng thượng vị.” Bollago chậm rãi gật đầu.
“Anh Vương Đằng cũng đang ở đó, không biết có sao không?” Oria lo lắng nói.
“Yên tâm đi, nếu chỉ là tinh thú cấp Hoàng thượng vị thì không đe dọa được tính mạng hắn đâu.” Tiki cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
Leticia bên cạnh đang muốn an ủi Oria thì nghe thấy Tiki nói vậy, nàng không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn.
Đó chính là tồn tại tương đương với cấp Vực Chủ của Nhân tộc, vậy mà nom dáng vẻ của Tiki lại giống như nhẹ nhõm đi.
Chẳng lẽ nàng cảm giác sai rồi sao?
Hay là mọi người có hiểu lầm gì về tinh thú cấp Hoàng thượng vị?
“Quả là ta có nghe qua về chiến tích của Vương Đằng, nhưng hiện giờ hắn chỉ là một phân thân mà thôi, có phải ngươi tin hắn hơi quá hay không?” Cường giả Dubois cấp Giới Chủ của gia tộc Callandish trầm ngâm nói.