Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1962 - Chương 1962. Con Này... To To To Vãi!

Chương 1962. Con này... to to to vãi!
Chương 1962. Con này... to to to vãi!

“Ông tư, ngươi không biết đó, Vương Đằng luôn có nhiều chiêu trò mà mọi người không tưởng tượng ra nổi, cho dù chỉ là một phân thân nhưng ta tuyệt đối tin tưởng hắn.” Tiki cười nói.

Dubois lấy làm lạ, ánh mắt dừng trên hình ảnh bên trong phát sóng.

Cùng lúc đó, cường giả của bảy đại vương tộc còn lại trong tám đại vương tộc, cùng với cường giả của hoàng thấy, và cường giả của các thế lực, giờ phút này đều phóng mắt nhìn về vùng cấm Số 2.

Một tồn tại cấp Hoàng thượng vị!

Từ khi cuộc chiến thiên tài tranh bá bắt đầu tới nay, lần đầu tiên xuất hiện tồn tại cấp Hoàng thượng vị, hơn nữa còn là tinh thú cấp Hoàng thượng vị hệ Lôi cực mạnh nữa.

Theo động tĩnh kia là biết ngay con tinh thú cấp Hoàng thượng vị này không hề đơn giản!

Hành tinh Ngọc Minh.

Võ Hành Vân và mấy người Hàn lao cũng đang lo lắng khôn nguôi, họ không nhận ra con tinh thú này rốt cuộc đạt tới cảnh giới nào, nhưng độ mạnh của nó thì nhìn là hiểu.

Mà Vương Đằng cũng đang ở đó, khoảng cách rất gần, không biết hắn có bình yên thoát hiểm hay không?

Trên phi thuyền của tiểu đội đoàn lính đánh thuê Chiến Nham, Lâm Sơ Hàm đang siết chặt tay, mắt nhìn chăm chú vào bóng hình trẻ tuổi trên màn ảnh.

Isaiah như đã dần nhận ra gì đó, nhưng vì hình ảnh trong phát sóng quá nhiều, võ giả trong đó cũng đông như kiến cỏ, hắn không biết rốt cuộc Lâm Sơ Hàm đang nhìn ai, lại đang lo lắng cho ai?

Chỉ nhớ về phản ứng có phần dữ dội của Lâm Sơ Hàm khi hắn nói những điều không hay Vương Đằng kia.

Thì một dự cảm chẳng lành chợt nhen lên trong tim hắn, khiến hắn không khỏi siết chặt tay.

...

Tại vùng cấm Số 2, Vương Đằng xa xa nhìn chăm chú phía trước, trên khuôn mặt không một biểu cảm dư thừa nào, chỉ có ánh mắt là thoáng lóe lên.

Chỉ thấy phía trước đất rung núi chuyển, cả ngọn núi lớn từ từ dâng cao, rừng rậm quanh đó cũng từ từ nâng lên, như thể bên dưới có một người vô cùng to lớn, chẳng những chôn vùi bên dưới ngọn núi mà cả cánh rừng như là một phần cơ thể của nó.

Trong cơn chấn động dữ dội, không lâu sau, một bóng người khổng lồ trong tư thế khom lưng rốt cuộc cũng chậm rãi hiện ra trước mặt mọi người.

Đó là một cơ thể vô cùng to lắng, khi đứng thẳng lên có khi còn cao hơn cả ngọn núi kia.

Nhưng cơ thể nó còng hẳn xuống, gồng gánh cả ngọn núi và cánh rừng trên lưng dường như khiến lưng nó gù xuống.

Thứ tồn tại này có tướng mạo xấu xí, mõm nhọn, răng nanh, lại còn... hoi hói, mái tóc lơ thơ những lọn tóc to như dây mây rủ xuống hai bên trán, cánh tay siêu dài, buông thõng xuống gần như chạm tới gối.

Không, đúng hơn là khi nó buông thõng hai tay thì phải chấm tới đất.

Một đôi mắt đục ngầu mang theo ánh tím nhìn về phía hai người Vương Đằng và Lăng Dương Húc.

Ánh mắt đó mang theo tàn bạo và độc ác, dường như không hề có lý trí, thế nhưng trong đó lại thỉnh thoảng lóe lên sắc tím nở rộ, tỏa ra uy lực của lôi đình đáng sợ.

Ánh mắt có vẻ mâu thuẫn ấy nở to bên trong hốc mắt khổng lồ, trông khá là kỳ cục.

Chẳng qua tinh thú tại Chiến tinh này dù mạnh thì vẫn có đôi chỗ thiếu hụt, chúng hiếm khi sinh ra lý trí, đa phần là dựa vào bản năng, rất giống với dã thú.

Kể cả đám tinh thú cấp Hoàng trung vị bị người dự thi tiêu diệt không ít, nhưng con thực sự có lý trí thì chưa hề xuất hiện.

Đó là lý do tại sao đế quốc Đại Càn lại chọn Chiến tinh làm nơi tổ chức cuộc chiên thiên tài tranh bá này.

Nếu số tinh thú này rời khỏi Chiến tinh thì đó sẽ là mối phiền phức cho đế quốc Đại Càn.

Chi bằng tận dụng làm nơi tổ chức, tương đương với việc xử lý định kỳ, đúng là một công đôi việc.

“Cự quái Lôi Đình!”

Trên phi thuyền của học viện Đại Càn, sắc mặt Bùi Thiên Châu khẽ biến, đột nhiên kêu ré lên tên của con quái vật khổng lồ kia.

“Cự quái Lôi Đình?” Mấy người Bào Đức Ôn chưa bao giờ nghe về loại tinh thú này, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Bùi Thiên Châu.

“Tại Chiến tinh lại xuất hiện một con cự quái Lôi Đình!” Bùi Thiên Châu không để ý tới vẻ mặt của mọi người, khó tin lẩm bẩm một mình.

“Viện trưởng, cự quái Lôi Đình này rốt cuộc là gì?” Tề Vân Hà không khỏi hỏi.

Bùi Thiên Châu nghe câu hỏi mới hoàn hồn, chậm rãi đáp: “Cự quái Lôi Đình là một tồn tại lạ kỳ sinh sống sâu trong vũ trụ, ừ, miễn cưỡng được gọi là... tinh thú!”

Khi nhắc đến hai chữ tinh thú, hắn thoáng ngừng lại một chút, như thể cảm thấy hai chữ “tinh thú” này không thực sự chính xác lắm, nhưng nghĩ từ trước đến nay mọi người luôn xếp nó về loại thú nên tạm gọi như vậy.

“Nghe nói, cự quái Lôi Đình có được huyết mạch của chủng tộc cổ xưa nhưng lại không thuần túy, nên bề ngoài nó có dạng nửa người nửa thú, hơi hơi giống tộc Á Nhân, nhưng lại không lý trí, giống như dã thú thôi.” Bùi Thiên Châu tiếp tục nói.

“Nó có được huyết mạch của chủng tộc cổ xưa!” Bào Đức Ôn giật nảy mình.

Ánh mắt của mọi người không khỏi rơi vào bảy chiếc chiến thuyền cổ xưa trong tinh không kia, trên chiến thuyền phút những chữ cổ tộc, nếu như nói ai biết nhiều về chủng tộc cổ xưa nhất thì chính là bảy đại học viện tinh không này.

Cự quái Lôi Đình xuất hiện, liệu có khiến họ chú ý hay không?

“Viện trưởng, cự quái Lôi Đình hiếm lắm sao?” Tề Vân Hà tò mò hỏi.

“Đúng thế, cự quái Lôi Đình có số lượng rất ít, rải rác trong vũ trụ, dựa vào bản năng, chúng sẽ chọn lựa tinh cầu thích hợp cho việc tu luyện của bản thân, rồi chìm vào giấc ngủ sâu, để thực lực từ từ tăng tiến.” Bùi Thiên Châu nói xong thì có hơi thổn thức lắc đầu: “Chỉ không ngờ ở Chiến tinh lại có một con đang ngủ!”

“Có được huyết thống của chủng tộc cổ xưa, chẳng phải sức mạnh của cự quái Lôi Đình rất mạnh hay sao!” Bào Đức Ôn đột nhiên kịp phản ứng, nghiêm trọng nói.

“Đúng thế, sức chiến đấu của cự quái Lôi Đình vô cùng khủng khiếp, gần như không có đối thủ trong cùng một giai, có thể sánh với cự thú Tinh Không.” Bùi Thiên Châu cũng tỏ vẻ nghiêm trọng, xúc động nói: “Ngoài cự thú Tinh Không, không có tinh thú nào có thể so với nó.”

Hết chương 1962.
Bình Luận (0)
Comment