Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1963 - Chương 1963. Con Này... To To To Vãi! (2)

Chương 1963. Con này... to to to vãi! (2)
Chương 1963. Con này... to to to vãi! (2)

“Shh, có thể sánh với cự thú Tinh Không á!” Bào Đức Ôn hít một hơi lạnh, lo lắng nhìn Lăng Dương Húc trong màn hình phát sóng, mày nhíu chặt lại: “Vậy thì chẳng phải Dương Húc sẽ...”

“Chưa hoảng vội, chỉ cần Dương Húc chịu thua thì chí ít tính mạng không đáng lo.” Bùi Thiên Châu nhíu mày, nói.

...

Cùng lúc đó, rất nhiều cường giả có kiến thức rộng rãi cũng nhận ra cự quái Lôi Đình, đồng loạt ồ lên.

Đến cả cường giả cấp Vực Chủ và Giới Chủ khi thấy cự quái Lôi Đình cũng kinh ngạc không thôi, giống như trông thấy thứ gì đó khó tin lắm.

Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, khán giả cũng xôn xao cả, đều đang đoán con quái vật to lớn kia rốt cuộc là gì.

Hầu hết họ là võ giả sơ giai nên không thể biết đến sự tồn tại của cự quái Lôi Đình, may mà là luôn có người phổ cập kiến thức cho họ.

“Ôi chúa ôi, con này... to, to, to vãi!”

“Rốt cuộc nó là cái giống gì vậy?”

“Mẹ ta đang hỏi sao ta lại quỳ xuống xem phát sóng, ta bảo với nàng rằng bởi vì con quỷ này to quá, không úp sấp xuống là hổng thấy đầu nó đâu.”

“Nắng, cái đồ nắng cực!”

“Cự quái Lôi Đình! Đây là Cự quái Lôi Đình!”

“Cự quái Lôi Đình là gì??”

“Cự quái Lôi Đình là một tồn tài cực kỳ khan hiếm, có được huyết mạch của chủng tộc cổ xưa, rất mạnh... mà thôi, nói không rõ đâu, các ngươi tự xem đi ‘hình ảnh’ ‘hình ảnh’!”

“Xem ảnh thì đúng thật rồi, thế mà có người biết kiến thức này cơ á, đỉnh vãi!”

“Tồn tại có được huyết mạch của chủng tộc cổ xưa, không ngờ trong vũ trụ còn có sinh linh kỳ lạ như thế, đúng là đời chẳng thiếu thứ lạ kỳ!”

“Tăng kiến thức, tăng kiến thức rồi!”

“Cự quái Lôi Đình mạnh vậy thì chẳng phải Vương Đằng và Lăng Dương Húc gặp nguy hiểm rồi sao?”

“Toi! Toi! Toi! Toi! Toi!”

“Toi! Toi! Toi! Toi! Toi!”

...

Sau khi tiếp nhận tri thức về cự quái Lôi Đình rồi thì trên màn ảnh chạy đầy những chữ “Toi! Toi! Toi!”, ai cũng toát mồ hôi hột thay cho hai người Vương Đằng.

Sự xuất hiện của Cự quái Lôi Đình khiến tất cả người xem thi đấu đều khiếp sợ.

Trong phút chốc, sự chú ý của mọi người đối với vùng cấm Số 2 còn vượt qua cả bên Đế tử ở vùng cấm số 1.

Cự quái Lôi Đình khổng lồ đứng trong dãy núi, ánh mắt của nó nhìn về phía hai tên Lăng Dương Húc và Vương Đằng quấy rầy tới giấc ngủ say của nó.

“Grào!”

Đột nhiên, miệng nó phát ra một tiếng rống giận khủng khiếp, dường như vô cùng phẫn nộ đối với việc có người quấy rầy nó ngủ say.

Con ngươi trong mắt Lăng Dương Húc co lại kịch liệt, sắc mặt hoàn toàn đông cứng.

Con quái vật to lớn này rất mạnh!

Ít nhất đã đạt đến cấp Hoàng thượng vị!

“Có mùi thối!” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe lên, lấy tay quạt mũi, chán ghét nói.

Mọi người: “ …”

Lăng Dương Húc: “…”

Điểm quan tâm của ngươi có phải hơi bị lệch rồi không?

Vừa nghĩ tới đều là do Vương Đằng, nên hắn mới chọc vào quái vật to lớn này, đáy lòng hắn không khỏi nổi lên ngọn lửa vô danh.

Đều tại tên khốn này a a a!

“Đừng nhìn ta như vậy, đều là ngươi chọc vào nó, đánh thức một baby lớn như vậy dậy.” Vương Đằng thở dài. “Ta chỉ là tai bay vạ gió, bị ngươi liên lụy.”

“…” Lăng Dương Húc không cảm xúc nhìn Vương Đằng, cơ thịt trên mặt không khống chế được mà co giật.

“Vương Đằng, ngươi đúng là vô sỉ!” Tiếng nói của Viên Cổn Cổn xa xôi vang lên.

“Ngươi ở bên nào?” Vương Đằng không vui quở trách nó, hỏi: “Đã tra được chưa?”

“Tra được rồi.” Viên Cổn Cổn trợn trắng mắt, cũng không tranh luận với hắn, lập tức chuyển tài liệu tra được vào trong đầu của hắn.

“Cự quái Lôi Đình!” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, cười với Lăng Dương Húc, hắn nói: “Tên này là ngươi trêu chọc, giao cho ngươi đấy, ta đi trước một bước, bye bye!”

Một tên mạnh như vậy, không cần phải cứng chọi cứng, chuồn thôi, chuồn thôi!

Sắc mặt Lăng Dương Húc chợt đen, hắn thực sự bị sự vô sỉ của Vương Đằng làm tức tới mức nói không nên lời.

Vương Đằng lặng lẽ lùi lại.

Ánh mắt Lăng Dương Húc cứng lại, tất nhiên khuôn muốn thấy hắn bứt ra, đều là tại tên khốn nạn này hại, sao có thể để hắn đi dễ dàng được.

Nhưng đúng lúc này, cự quái Lôi Đình đã cử động, hai chân bước ra, sải bước xông về phía Lăng Dương Húc.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Thân thể khổng lồ giẫm lên mặt đất, đất rung núi chuyển, vô cùng khủng khiếp.

Sự căm giận của nó đối với Lăng Dương Húc mạnh hơn, cho nên trực tiếp xông về phía hắn, giơ hai cánh tay vô cùng dài ra, tay to cào qua.

Uỳnh!

Lôi quang trên lòng bàn tay nổ vang, âm thanh kinh người!

Lăng Dương Húc lập tức không để ý được tới Vương Đằng, vội vàng lùi mạnh ra để thoát thân.

“Ha ha ha, xem ra tên này khá là hiểu chuyện, biết ngươi đã đánh thức nó.” Vương Đằng cười to, rồi muốn rời đi.

Lúc này, một tiếng nói bình thản lại truyền ra từ trong bầu trời, vang vọng cả không trung của vùng cấm Số 2.

“Bắt được cự quái Lôi Đình, nhận được thêm 50 nghìn điểm tích lũy!”

Tất cả võ giả trong vùng cấm Số 2 lập tức sửng sốt.

Câu nói này, mỗi một chữ mọi người đều biết, nhưng nối lại với nhau, thì bọn họ lại hơi không hiểu có ý gì.

Cự quái Lôi Đình là gì?

Ngoài Vương Đằng và Lăng Dương Húc ra, chỉ có một vài võ giả gần đó đã nhìn thấy cự quái Lôi Đình, nhưng bọn họ không biết quái vật to lớn trước mặt này chính là cự quái Lôi Đình.

Mà những võ giả chưa thấy cự quái Lôi Đình kia thì càng mờ mịt, gãi đầu không hiểu.

Cho nên “nhiệm vụ” bất thình lình này khiến mọi người chìm vào nghi ngờ.

Nhưng mà, rất nhanh người dự thi của vùng cấm Số 2 đã kinh ngạc.

Vì tiếng nói này là truyền ra từ trong bảy chiến hạm cổ xưa, đây là nhiệm vụ bảy đại học viện tinh không tuyên bố lâm thời!!!

Tình huống này chưa từng xuất hiện trong lịch sử thiên tài tranh bá!

Nhưng bây giờ lại xuất hiện rồi!

Hơn nữa phần thưởng nhiệm vụ cực kỳ phong phú, bắt được cự quái Lôi Đình thì có thể nhận được thêm năm mươi nghìn điểm tích lũy?

Năm mươi nghìn điểm tích lũy!

Về cơ bản võ giả trên hạng hai mươi, không nên nói là võ giả trên hạng ba mươi, một khi có được năm mươi nghìn điểm tích lũy này, thì có thể trực tiếp đánh thẳng đến hạng nhất.

Hết chương 1963.
Bình Luận (0)
Comment