Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2001 - Chương 2001. Vòng Hai, Lôi Đài Chiến Bắt Đầu! Chỗ Ngồi! (3)

Chương 2001. Vòng hai, lôi đài chiến bắt đầu! Chỗ ngồi! (3)
Chương 2001. Vòng hai, lôi đài chiến bắt đầu! Chỗ ngồi! (3)

Nếu như có thể vượt qua vòng một thì họ cũng là một trong số những người đứng ở đó.

Tiếc!

Hận!

Võ giả gia tộc Pylax số 1 là một trong những người bị đào thải, hắn đứng trước màn hình trực tiếp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một bóng người, răng nanh nghiến kèn kẹt.

Bóng người ấy chính là Vương Đằng!

Nếu không tại Vương Đằng, thì hắn, đường đường võ giả thiên tài của gia tộc Pylax lý nào lại sa cơ lỡ vận đến nông nỗi không qua nổi cả vòng đấu loại trực tiếp.

Hôm nay, hắn đã trở thành trò cười, không biết đã phải nhận bao nhiêu sự cười chê và chế nhạo.

Tất cả đều do Vương Đằng ban tặng.

Nhưng hắn lại chỉ có thể tức giận trong vô vọng mà không dám tìm Vương Đằng trả thù.

Thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn.

Một trăm nghìn võ giả, à không đúng, chỉ là chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi sáu võ giả, đều đã xuất hiện trên mảnh đất này!

Một kết giới đột nhiên dâng lên từ rìa lục địa, giống như một chiếc bát khổng lồ úp ngược, trông vô cùng đồ sộ khi nhìn từ bên ngoài tinh cầu.

Đám người Vương Đằng ngẩng đầu nhìn, cũng thấy màn sáng này.

Ầm ầm ầm!

Đúng lúc này, lục địa xung quanh đột nhiên rung chuyển, mặt đất đột ngột dâng lên không hình thành nên những hàng ghế đá, xếp thành một vòng cung rộng lớn giống như khán phòng.

Đồng thời, mười bục đá cũng nhô lên ở vị trí xung quanh rìa, lơ lửng giữa không trung.

Trên mười bục đá có mười ghế ngồi, cao thấp khác nhau, từ cao xuống thấp lần lượt hạ thấp dần.

Wow!

Khán giả thấy cảnh tượng này thì đều lấy làm kinh hãi, phải là sức mạnh nào mới có thể thay đổi cả địa hình và mạnh mẽ tạo ra khán phòng xung quanh như vậy.

Việc này, cường giả cấp Giới Chủ bình thường không thể làm được.

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, có hơi kinh ngạc, với thiên phú Nguyên Từ của hắn, ít nhất phải đạt tới cấp Vực Chủ mới có thể làm được điều đó trong thời gian ngắn như vậy.

Thật phi thường!

“Mời các thí sinh ngồi xuống!”

“Mười người dẫn đầu trong vòng một đấu loại trực tiếp, mời lên đài quan sát, ngồi theo thứ hạng của mình.”

Giọng nói lớn kia lại vang lên, vang vọng cả vùng đất.

Toàn bộ thí sinh đều giật mình, bay đến chỗ ngồi xung quanh mảnh đất, trận đấu kế tiếp chắc chắn sẽ phấn khích lắm, phải tìm vị trí đẹp để ngồi.

Tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn mười chỗ ngồi trên vị trí bục đá cao kia, nhưng họ biết mình không có duyên với nơi đó, họ không có tư cách để lên đó.

Gần một trăm bóng người bay đến từ bốn phía, nhảy lên bục đá giữa không trung, ngồi xuống.

Vương Đằng cũng nằm trong số đó, hắn bay thẳng đến bục đá có phút chữ “Một”, đại diện cho vùng cấm số 1, hắn khoan thai ngồi xuống vị trí cao nhất.

Tầm mắt thoáng đãng vô ngần!

Cảm giác này có hơi... phê pha!

Vương Đằng ngồi vào chỗ, cơ thể nghiêng ngả tìm tư thế ngồi thoải mái nhất.

Ở vị trí hai bên trái phải của hắn, hơi thấp xuống một chút là Đế tử và nhị hoàng tử.

Gặp ánh mắt của Vương Đằng, nhị hoàng tử mỉm cười.

Đế tử thì nhìn thẳng không chớp mắt, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Nhưng phải thấp hơn người khác, hẳn tâm trạng cũng không tốt đẹp gì cho cam.

Đúng lúc này, xung quanh lại ồ lên tiếng xì xào.

“Sao thế?” Mấy người nhị hoàng tử nhìn ra xung quanh, ánh mắt lập tức trở nên lạ kỳ, sau đó lại nhìn về phía Vương Đằng.

“Có bốn vị trí bệ đá hạng nhất để không!”

“Phụt, cảnh này làm ta buồn cười quá!”

“Ngại quá, ta cũng không nhịn được... ha ha ha!”

“Vãi, những vị trí này đều dành cho Vương Đằng, mà hắn chỉ có một người.”

“Phụt, trước đây một trăm người là đủ một trăm người, giờ lại chỉ có chín mươi sáu người, thiếu hẳn bốn người!”

“...”

Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, khán giả nhìn cảnh tượng có đôi phần buồn cười này mà không khỏi phì cười.

Thì ra vị trí đại biểu cho hạng nhất của vùng cấm Số 2, vùng cấm số 3, vùng cấm số 5 và vùng cấm số 7 lúc này đang trống không, không ai ngồi, việc này làm người ngồi hạng nhì rất lúng túng, cũng ồ lên tiếng xì xào, thu hút sự chú ý của mọi người.

Vương Đằng cũng có hơi xấu hổ ra mặt, ngẫm nghĩ bèn vung tay lên, bốn bóng người xuất hiện bên cạnh hắn.

“E hèm, cái kia, các ngươi qua bên kia ngồi chút đi, giao lưu với mọi người nhé.” Vương Đằng nói.

Bốn phân thân không nói nhiều, lập tức bay về bốn bục đá, ngồi vào vị trí cao nhất, giống hệt như bốn... cái máy!

Mọi người: “...”

Có thể như thế nữa sao?

Thao tác này kỳ đến mức gãy eo khán giả!

Mấy người nhị hoàng tử và Lãnh Thiên Tuyết câm nín nhìn Vương Đằng, không ngờ hắn còn nghĩ ra trò này nữa.

Đây là việc mà con người sẽ làm hay sao?

Cả đám người đã hoàn toàn không khống chế nổi lũ đậu mẹ đậu con phi chồm chồm trong lòng mình!

Xếp ghế theo thứ hạng là một sự tôn trọng đối với các thiên kiêu!

Nhưng chính sự kiện tưởng như nghiêm túc này lại đột nhiên bị thay đổi.

Mọi người trông thấy vị trí đệ nhất ở năm trong mười bục đá kia đều có cùng một gương mặt y hệt nhau.

Cảm giác này cứ hơi khó đỡ!

Nhất là đối với những người lọt vào top 10, đây vốn là sự kiện đáng kiêu ngạo và phấn chấn, vậy mà chẳng hiểu vì sao, giờ họ lại không phấn chấn nổi.

Trên bục đá đại diện cho vùng cấm số 5, Lãnh Thiên Tuyết ngồi ở vị trí thứ hai, rõ ràng có thể cảm nhận được một ánh mắt từ bên trên đang rơi vào người nàng, khiến cả người nàng không thoải mái.

Ánh mắt của người này như có thể lột sạch quần áo trên người nàng vậy!

Nhớ lại lần gặp nhau ở vùng cấm số 5 trước đó, Vương Đằng đã trêu chọc việc nàng không đi giày.

Dù cho tâm tính của Lãnh Thiên Tuyết đã lạnh đến xuất trần, thì trái tim lúc này cũng không khỏi nổi sóng, đôi chân ngọc trong veo nõn nà không khỏi rụt lại, hận không thể đấm cho Vương Đằng một cú.

Dù nàng biết thừa đây chỉ là một phân thân.

Nhưng phân thân thì sao!

Phân thân nhìn thì khác gì bản thể nhìn đâu?

Thuật phân thân rõ ràng là một chiến kỹ vô cùng hiếm có và mạnh mẽ, ấy mà lại bị cái tên này sử dụng ra cảm giác bỉ ổi như vậy.

Hết chương 2001.
Bình Luận (0)
Comment