Nhập môn sẽ 10000 điểm giá trị thuộc tính, yêu cầu cao đến đáng sợ.
Nhưng mà đây mới chỉ là “Kiếm một”, Vương Đằng tưởng tượng nổi kiếm hai kiếm ba kiếm bốn vân vân cần bao nhiêu giá trị thuộc tính.
Chẳng lẽ đến mười vạn sao?
Đừng nói giỡn, nếu như thế, còn không bằng hắn tự lĩnh ngộ.
Vương Đằng cảm thấy mình có thể.
Không phải chỉ là một chiêu kiếm pháp thôi sao, hiện giờ thiên phú kiếm pháp của hắn đã đạt đến cấp Thánh, cộng thêm ngộ tính cấp Vực Chủ, không tin không thể lĩnh ngộ “Kiếm một” này!
Vương Đằng đang định thu hồi ánh mắt, lại nghĩ đến một vấn đề.
Bá Hoàng Chỉ!
Bá Hoàng thập nhị kiếm!
Chiến kỹ của Đế tử này hình như là nguyên bộ/
Hay là hắn chiếm được truyền thừa của một cường giả nào đó, thậm chí còn có thể là cường giả cấp bậc Chân Thần kia!
Hoặc chính là truyền thừa của bản thân hoàng tộc.
Nhưng nếu như là truyền thừa của hoàng tộc, đám người nhị hoàng tử, tam hoàng tử cũng phải biết một chút mới đúng, không thể nào không biết tí gì cả.
Vương Đằng định nhìn xem trận đấu tiếp theo của đám người nhị hoàng tử, nếu như bọn họ thi triển ra một vài chiến kỹ lấy Bá Hoàng để đặt tên, vậy đã nói lên, chiến kỹ này có khả năng rất lớn là chiến kỹ truyền thừa của hoàng tộc.
Nếu như không phải, vậy chỉ có thể là do bản thân Đế tử nhận được truyền thừa.
Chuyện này không hề kỳ quái, Vương Đằng có thể nhận được truyền thừa của cường giả Chân Thần, Đế tử này có thiên phú như thế, sao có thể không có được.
Từ trước đến nay số mệnh mờ mịt khó tìm, nhưng ở trên người thiên kiêu có thiên phú mạnh mẽ sẽ luôn hiện ra một chút manh mối.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, nhìn bong bóng thuộc tính cuối cùng – Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Lại thấy Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Đối với bong bóng thuộc tính này, Vương Đằng vẫn tương đối kinh ngạc, không ngờ Đế tử cũng nắm giữ cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, khó trách một kiếm kia của hắn lại mạnh đến như thế.
Từ đây về sau, Vương Đằng không còn cô đơn nữa, lại thêm một kiếm…
Hấp thu xong bong bóng thuộc tính Nhân Kiếm Hợp Nhất của Đế tử, cảm ngộ của Vương Đằng về Nhân Kiếm Hợp Nhất đã tăng lên không ít, hắn cảm thấy trong trận đấu tiếp theo mình có thể nghịch kiếm được rồi.
Sau khi Đế tử ra sân, trận đấu vòng này nhanh chóng kết thúc, cuối cùng thừa lại 71 người, còn phải tiến hành một trận chiến phục sinh.
Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó trận chiến phục sinh mở ra!
“Ngồi yên ngồi yên, tất cả mọi người ngồi yên, hạt dưa dưa hấu mang lên, một trận chiến phục sinh cuối cùng lập tức bắt đầu!”
“Cái gì, một trận chiến phục sinh cuối cùng, chờ ta ngồi bồn cầu xong sẽ lập tức đăng nhập vũ trụ hư cấu!”
“Trâu bò trâu bò!”
“Đừng ngồi bồn cầu nữa, nhanh kẹp đứt!”
“Thần cmn kẹp đứt, van cầu ngươi làm người đi.”
“Đều đừng ồn ào, trận chiến phục sinh bắt đầu!”
…
Hai ngày sau đó, trên sân trao đổi vũ trụ hư cấu, người xem các nơi trên đế quốc Đại Càn chen chúc vào, cảm xúc cực kỳ kích động nhìn quầng sáng trực tiếp.
Bởi vì đây là một trận chiến phục sinh cuối cùng!
Trận đấu chắc chắn vô cùng kịch liệt!
Huống hồ trong trận chiến phục sinh này còn có hai võ giả thiên kiêu mạnh mẽ là Viên Hồng và Hoàng Hưng Hóa, rất nhiều người đều muốn nhìn xem hai vị thiên kiêu kia cuối cùng ai sẽ là người thắng ra?
Trên không đại lục võ đài, 71 võ giả hội tụ, tiến hành võ đài quần chiến.
Hai người Viên Hồng và Hoàng Hưng Hóa đứng trong 71 võ giả, sắc mặt của bọn họ vô cùng nghiêm trọng, trận tranh tài này có liên quan đến bọn họ có tiếp tục được không.
Thiên kiêu giống như bọn họ, tự nhiên đều không hy vọng mình dừng bước ở đây, đều muốn đi vào thứ tự cao hơn.
Mà đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn họ!
Ánh mắt của hai người va chạm giữa không trung, trong nghiêm trọng lại mang theo sắc bén, chiến ý bốc lên.
Bọn họ đều biết đối phương là đối thủ lớn nhất trong trận chiến phục sinh này của mình, những người khác không đủ sợ, người duy nhất có thể uy hiếp được bọn họ chính là đối phương.
“Trận đấu, bắt đầu!”
Một giọng nói truyền ra từ trong quả cầu ánh sáng.
Rầm!
Trên không đại lục võ đài lập tức phát ra từng trận nổ vang, 71 võ giả đã sớm chờ đợi từ lâu, giờ phút này đồng thời ra tay, tấn công về phía võ giả gần mình nhất.
Những võ giả này đều thật sáng suốt rời xa hai người Viên Hồng và Hoàng Hưng Hóa.
Nhưng Viên Hồng và Hoàng Hưng Hóa lại giống như hổ vào bầy dê, dưới thế công của bọn họ, không có võ giả nào ngăn cản được, ào ào bị đá ra cửa.
Tên Mập Vi Đức giống như một con lươn trơn tuột, lợi dụng sơ hở xung quanh, nhưng dưới công kích của hai người Viên Hồng và Hoàng Hưng Hóa cũng rơi vào cảnh luống cuống, trên khuôn mặt mập mạp đều là vẻ khổ sở.
Một phen này, hắn có thể thật sự phải dừng bước ở đây
Trên đài đá của vùng cấm số 1, đám người nhị hoàng tử nhìn xem trận tranh tài này, không khỏi lắc đầu.
“Có hai người Viên Hồng và Hoàng Hưng Hóa ở đó, những người khác vốn không có cơ hội.” Timothy nói.
“Đúng vậy, thực lực của hai người này quá mạnh, vốn không nên tiến vào trận chiến phục sinh.” Cơ Hạo Thần nói.
“Vương Đằng, ngươi cảm thấy hai người bọn họ ai có khả năng thắng được?” Đầu tiên nhị hoàng tử liếc nhìn Đế tử, giống như cảm thấy hắn có thể sẽ không trả lời mình, cho nên quay đầu sang hỏi Vương Đằng.
Vương Đằng đang nhặt bong bóng thuộc tính đến hứng khởi, Hoàng Hưng Hóa kia lại rơi xuống không ít bong bóng thuộc tính ‘Hoàng Thiên nhất đao’, khiến lĩnh ngộ về ‘Hoàng Thiên nhất đao’ của hắn không ngừng tăng lên.
Đột nhiên nghe được câu hỏi của nhị hoàng tử, ánh mắt lóe lên, cười nói: “Ta cảm thấy là Hoàng Hưng Hóa!”
“Hoàng Hưng Hóa?” Nhị hoàng tử cảm thấy có phải mình nghe lầm không.
Kể cả đám người Timothy, Cơ Hạo Thần đều ào ào nhìn lại, không ngờ lại nghe được đáp án từ trong miệng Vương Đằng là Hoàng Hưng Hóa.
“Vương Đằng, có dám đánh cuộc một lần với ta không?” Ánh mắt Strych chợt lóe, đột nhiên nói.
“Đánh cuộc gì?” Vương Đằng kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi cảm thấy Hoàng Hưng Hóa sẽ thắng, vậy ngươi cá hắn thắng, còn ta cá Viên Hồng thắng, người thua sẽ cởi áo hô to một tiếng ta là kẻ đần độn ở bên cạnh đài đá này.” Một chút trêu tức lóe lên trong mắt Strych, nói: “Ngươi, có dám không?”