Mọi người nghe được đánh cuộc như thế, tất cả đều trở nên kỳ quái.
Đánh cuộc này có vẻ hơi… ác độc!
Người thua chẳng những phải cởi áo, còn phải kêu to một tiếng ta là kẻ đần độn!
Vậy nếu thua chẳng phải mất mặt đến tận nhà bà ngoại, chết vì xấu hổ tại chỗ!
Nếu như đánh cuộc này do Vương Đằng nói ra, bọn họ còn cảm thấy không kỳ quái, nhưng nó lại do Strych chủ động nói ra, khiến cho người ta thật sự ngoài ý muốn.
Lấy tính cách của Strych, sẽ làm ra chuyện như vậy, oán niệm Vương Đằng ở trong lòng hắn rốt cuộc sâu bao nhiêu?
“Đánh cuộc này của ngươi…” Trên mặt Vương Đằng lộ vẻ trầm ngâm, nói một nửa.
“Thế nào, không dám?” Strych kích tướng.
“Thật sự quá tuyệt vời!” Vương Đằng liếc nhìn Strych, khóe miệng nhếch lên độ cong, nói nốt nửa câu còn lại.
“…” Strych.
Vì sao luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Đám người nhị hoàng tử lập tức có sắc mặt kỳ dị nhìn Vương Đằng, tên này thật sự là hạng người như vậy, Strych đưa ra đánh cuộc thế này thật sự chính là gãi đúng chỗ ngứa.
Chẳng lẽ hắn còn không biết Vương Đằng là hạng người gì sao?
Nhưng Vương Đằng lại sẽ đồng ý.
Chẳng lẽ hắn thật sự cảm thấy Hoàng Hưng Hóa sẽ thắng?
Theo tình hình trước mắt, rõ ràng cho thấy thực lực của Viên Hồng càng mạnh hơn một chút, hơn nữa hắn còn đánh bại được nhiều đối thủ hơn, hơn Hoàng Hưng Hóa hai người.
“Không phải ngươi muốn đánh cuộc sao, ta đồng ý.” Vương Đằng nhìn mọi người, nói: “Mọi người làm chứng, miễn cho đến lúc đó có người định đổi ý.”
Strych lập tức chần chừ.
Chủ yếu là vì Vương Đằng có dáng vẻ cực kỳ tự tin, giống như Hoàng Hưng Hóa nhất định sẽ thắng, như vậy ngược lại có vẻ hắn ngốc nghếch, chủ động đến gần tìm tai vạ.
Hay là Hoàng Hưng Hóa kia còn có át chủ bài nào chưa dùng đến?
Không đúng, cho dù có át chủ bài, sao Vương Đằng lại biết được?
Đây nhất định là do Vương Đằng cố ý ra vẻ, hắn không tiện từ chối, cho nên định dùng biện pháp này để cho mình biết khó mà lui.
Strych cảm thấy mình đã nhìn thấu tất cả, hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, ta lấy thanh danh của gia tộc Pylax ra thề, tuyệt đối sẽ không vi phạm đánh cuộc.”
“Gia tộc Pylax ngươi còn có thanh danh?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
Strych: “…”
Đám người: “…”
Tên này thật cay độc.
“Đừng sỉ nhục gia tộc Pylax ta.” Strych tức giận nói.
“Thôi, ta đánh cuộc một phen với ngươi là được.” Vương Đằng tỏ vẻ thật bất đắc dĩ nói.
“Vương Đằng, ngươi có cần cân nhắc thêm không?” Nhị hoàng tử không nhịn được chần chừ nói, hắn vẫn cảm thấy Viên Hồng có phần thắng cao hơn một chút.
Dù sao một người là hạng nhất vùng cấm số 4, một người là hạng nhất vùng cấm số 8, chênh lệch vẫn còn vô cùng lớn.
“Đừng lo lắng, ta tuyển chọn Hoàng Hưng Hóa.” Vương Đằng nói.
Mọi người thấy hắn kiên trì như thế, nên không tiện nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng càng thêm tò mò, chẳng lẽ Hoàng Hưng Hóa kia thật sự có át chủ bài nào bọn họ chưa biết sao?
Bọn họ không chú ý đến, khi Vương Đằng nói ra Hoàng Hưng Hóa sẽ thắng, Đế tử mở to mắt, liếc nhìn Vương Đằng, giống như hơi kinh ngạc.
Thời gian trôi qua, trận chiến phục sinh đã dần đến đoạn kết, không ít võ giả đã mất đi năng lực chiến đấu, bị đá ra khỏi sân.
Lúc này, Viên Hồng đã đánh bại tám võ giả, còn Hoàng Hưng Hóa vẫn tụt sau, mới đánh bại sáu người.
Về phần tên Mập Vi Đức lại khiến người ta hết sức kinh ngạc, hắn đã đánh bại ba võ giả, hơn nữa vẫn còn ương ngạnh chống đỡ, không bị knockout.
Tính dẻo như vậy không thể không khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Strych đắc ý nhìn Vương Đằng, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Vương Đằng có vẻ bình thản, dáng vẻ tự tại trấn định, giống như vốn không coi trọng chuyện đánh cuộc này, khiến Strych hơi buồn bực.
Lại qua ba tiếng nữa, Hoàng Hưng Hóa lại kéo nhỏ chênh lệch, chỉ ít hơn Viên Hồng một người.
Mà lúc này trong sân đấu chỉ còn lại ba người Mập Vi Đức, Viên Hồng, Hoàng Hưng Hóa.
Ba người đứng trong không trung tạo thành hình tam giác, cùng nhìn nhau.
Hai người Viên Hồng và Hoàng Hưng Hóa không khỏi quan sát Mập, sắc mặt hơi cổ quái.
Mập Vi Đức lau mồ hôi lạnh trên trán, nở nụ cười ngốc nghếch, vô hại cho cả người lẫn vật.
“Ha ha ha, Mập này thật khôi hài!”
“Lại chỉ còn lại ba người, một người trong số đó còn là Mập, thật sự ngoài dự đoán của mọi người!”
“Mập này thật sự là nhân tài, chạy song song với Viên Hồng, Hoàng Hưng Hóa, về sau có thể khoác lác cả đời.”
“Ha ha ha, thật sự có thể khoác lác cả đời!”
“Cho dù trong trận tranh tài này Mập không thắng, nhưng ta vẫn tình nguyện gọi hắn một tiếng Vi ca (Viagra)!”
“Phụt… thần cmn Vi ca!”
“Xưng hô này được đấy, về sau gọi Mập là Vi ca!”
“Vi ca: Chào ngươi, mời nộp phí bản quyền.”
“…”
Trên sân trao đổi của vũ trụ hư cấu, mọi người nhìn thấy biểu cảm của Vi Đức, đều không khỏi cười ha hả, Mập này đứng chung một chỗ với hai người Viên Hồng, thật sự rất không ổn, hơi khôi hài khó hiểu.
Hai người Viên Hồng và Hoàng Hưng Hóa liếc nhìn nhau, đồng thời xông về phía Mập.
Đây là một võ giả cuối cùng!
Hoàng Hưng Hóa chỉ có đánh bại Mập thì mới ngang bằng với Viên Hồng.
Viên Hồng cũng hy vọng xử lý Mập, chắc chắn phần thắng.
“Má ơi!” Mập đã thảm rồi, thấy hai người vọt tới, lập tức kêu to một tiếng, chạy như điên ra xa.
Khán giả lại cười vang lần nữa.
Mập này đến để diễn trò hề hả.
“Đừng chạy!” Viên Hồng hét lớn, chiến phủ trong tay bổ ra, muốn xử lý Mập.
Hoàng Hưng Hóa cũng không rảnh rỗi, từng ánh đao chém ra, triệt để phong tỏa con đường chạy trốn của Mập.
“Không chạy là kẻ ngốc.” Mập nhanh chóng chạy như điên, vốn không cho hai người cơ hội, thân pháp của hắn quá trơn trượt, lại còn nhanh hơn cả hai người Viên Hồng và Hoàng Hưng Hóa, vì thế hai người vốn không bắt được hắn.
Không bao lâu.
Mập thở hổn hển, dừng lại, khoát tay nói: “Không được, không được, ta nhận thua còn không được sao? Hai ngươi cmn đừng đuổi theo ta nữa, ta trêu chọc ai chứ.”
Viên Hồng và Hoàng Hưng Hóa không khỏi đứng lại, hai mặt nhìn nhau, thậm chí còn không nói được gì.