Mọi người thấy Vương Đằng xuất hiện, ánh mắt lập tức bị thu hút, càng phát ra tiếng gọi ầm ĩ.
Người ủng hộ Vương Đằng có rất nhiều!
Tất nhiên, chuyện loài Hỗn Huyết xuất hiện lúc trước không ảnh hưởng tới việc tiến hành trận chiến thiên tài tranh bá!
Chủ yếu vẫn là Vương Đằng giải quyết đối phương trong trận chiến, để cho tất cả trở về quỹ đạo, cũng không xuất hiện tình huống ngoài khống chế.
Nếu không, khán giả xem thi đấu rất có thể bị đả kích, chứ không phải nhiệt tình dâng cao như bây giờ.
Thậm chí sự chú ý của bọn họ đối với Vương Đằng còn tăng thêm. Hôm nay điều họ mong đợi nhất là Vương Đằng ra sân.
Điều đáng nhắc tới chính là sau khi Vương Đằng giải quyết Faramir, sức hút của hắn đã hoàn toàn vượt qua Đế tử, giữ vị trí thứ nhất, không bị Đế tử vượt qua nữa.
Không thể không nói, đây cũng là một thu hoạch nho nhỏ.
Tất nhiên, thật ra thì Vương Đằng không để ý những chuyện này, đối với hắn mà nói sức hút không có lợi ích thực sự, chỉ là danh ảo mà thôi.
Nếu công ty công ty vũ trụ hư cấu đưa tiền lời thì lại khác, hắn rất thích với vị trí đứng đầu này.
Đám người hành tinh Ngọc Minh, Võ Hành Vân, Hàn lão cũng thông qua màn hình trực tiếp thấy Vương Đằng, ánh mắt lập tức tập trung trên người của hắn.
“Vương Đằng ra sân rồi!” Bọn họ sống tới tuổi này rồi mà bây giờ cũng không nhịn được mà bị kích động.
“Nếu có thể đạt được vị trí đầu tiên, Địa tinh chúng ta cũng theo đó mà thơm lây.” Hồng Soái chờ mong, nói.
“Ai nói không phải. Vị trí thứ nhất của trận chiến thiên tài tranh bá đúng là không tầm thường, tuyệt đối có thể lưu danh sử sách.” Hàn lão nói.
Võ giả trẻ tuổi Hàn Chú, Cơ Tu Minh vân vân cũng nhìn màn hình, trong mắt đều có sự kích động, nhưng có cả khao khát và hâm mộ.
Trên phi thuyền của đoàn lính đánh thuê Chiến Nham, đôi mắt Lâm Sơ Hàm lóe lên, chăm chú nhìn bóng dáng trên màn hình kia.
Lúc này, ánh mắt Vương Đằng âm thầm quét qua võ giả xung quanh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện khác.
Đám người tướng quân Phục Tinh Lan báo cho hắn, bọn họ không phát hiện loài Hỗn Huyết trong đám võ giả thiên tài khác.
Điều này khiến Vương Đằng băn khoăn trong lòng.
Bời vì hắn vẫn luôn có dự cảm rằng trong số những võ giả thiên tài này nhất định còn có loài Hỗn Huyết khác tồn tại, chỉ không biết đối phương dùng cách gì để tránh được sự tra xét, không bị phát hiện.
“Chẳng lẽ thật sự là ta suy nghĩ nhiều rồi sao?” Vương Đằng lại dùng đôi mắt Chân Thị nhìn mười tám võ giả xung quanh một lần nữa, đáng tiếc không phát hiện được gì. Điều này khiến cho hắn không khỏi nghi ngờ chính mình.
Những võ giả này, ngoại trừ Đế tử, hắn đều có thể dùng đôi mắt Chân Thị nhìn thấu.
Mà họ không có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ có một mình Đế tử, hắn không thể nào nhìn thấu, như có một tầng sương mù bao phủ, rất giống với giám thị của bảy đại học viện tinh không.
Dù sao cũng không thể có chuyện Đế tử là loài Hỗn Huyết chứ?
Vương Đằng lắc đầu bật cười trong lòng, cảm thấy suy nghĩ này của mình quá hoang đường rồi.
Lúc này, quả cầu ánh sáng của đại lục trên không ở trên lôi đài truyền ra một giọng nói.
Giọng nói của giám thị bảy đại học viện tinh không, hiện tại Vương Đằng rất quen thuộc. Hắn phát hiện giọng nói truyền ra từ bên trong quả cầu ánh sáng này hình như đều không phải của bất kỳ ai trong số bọn họ.
“Tranh tài top mười, mỗi người cần đối chiến với mười bảy người dự thi khác, dựa theo số lần chiến thắng để phân hạng.”
“Bây giờ mời người dự thi tự lựa chọn thứ tự tham gia thi đấu!”
Âm thanh vang vọng khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Vòng cuối của tranh tài top mười hình như hơi... tùy ý!
Dựa theo số lần chiến thắng để xếp hạng, như vậy thật ra thì không sao, cuối mỗi vòng, thứ hạng của mọi người sẽ thay đổi, cũng có liên quan đến đối thủ của mình.
Nếu không phải lấy phương thức như thế này để tỷ thí thì khó tránh khỏi không có tính công bằng.
Chỉ có điều “Tự lựa chọn thứ tự tham gia thi đấu” là cái quỷ gì chứ?
Để mọi người tự mình chọn thời điểm ra tranh tài, làm sao cảm thấy giống như đánh nhau trên đường vậy.
Đám người Nhị hoàng Tử, Cơ Hạo Thần không khỏi nhìn nhau, cũng bị quy tắc này làm cho mơ hồ.
“Tranh tài top mười cuối cùng thì ra là như vậy, không phải là để cho bọn họ sắp xếp đó sao?”
“Cảm giác có hơi đùa giỡn!”
“Quy tắc này đúng là hơi kỳ quái.”
“Mỗi võ giả đều đối chiến với mười bảy võ giả khác, vòng tranh tài này hình như rất khó khăn.”
“Tranh tài càng khó mới càng có thể xuất hiện võ giả thiên tài mạnh mẽ.”
“Người cuối cùng đạt được vị trí thứ nhất thực sự tương đối khủng khiếp!”
“Cũng không biết thắng bao nhiêu lượt mới có thể đạt được vị trí thứ nhất.”
“Không bằng mọi người đánh cược đi, xem cuối cùng ai có thể lấy được vị trí thứ nhất, và bao nhiêu trận thì mới lấy được vị trí thứ nhất đó.”
“Đến đi, bắt đầu giao dịch! Bắt đầu giao dịch!”
“Ta cá là Vương Đằng lấy được vị trí thứ nhất, có thể thắng mười sáu trận!”
“Ta cũng đánh cược Vương Đằng, nhưng ta cảm thấy hắn thắng được mười ba trận đã không tệ rồi, suy cho cùng đây giống như đánh luân phiên, đánh nhiều trận như vậy nhất định là tiêu hao rất nghiêm trọng.”
“Có lý, nhưng ta muốn đánh cược Đế tử. Ta cảm thấy thực lực của Đế tử còn chưa hoàn toàn phát huy hết. Rất có thể hắn lấy được vị trí thứ nhất, hơn nữa còn thắng mười lăm trận.”
...
Nhất thời, trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, mọi người bàn luận xôn xao, cũng thảo luận ai có thể đoạt được vị trí thứ nhất, ai thắng nhiều trận nhất.
Không thể không nói, mọi người rất mong chờ vào vị trí thứ nhất, ngược lại không mấy ai đi thảo luận vị trí thứ hai, thứ ba.
Nhưng trong lúc mọi người còn đang tranh cãi vị trí thứ nhất thuộc về Vương Đằng hay Đế tử, dù người ủng hộ Vương Đằng ngày càng nhiều nhưng vẫn không ít người cảm thấy Đế tử có hy vọng rất lớn, hắn chưa phát huy toàn bộ thực lực.
Bởi vì tính chất không xác định như vậy khiến cho cuộc tranh tài rất đáng xem.