Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2067 - Chương 2067. Ta Muốn Lấy Một Đánh Mười Bảy! (2)

Chương 2067. Ta muốn lấy một đánh mười bảy! (2)
Chương 2067. Ta muốn lấy một đánh mười bảy! (2)

Trên bầu trời, Vương Đằng thấy mọi người chậm chạp chưa đưa ra lựa chọn thì mở miệng hỏi trước:

“Mọi người ai bắt đầu trước đây?”

Những người khác đều không nói gì. Bọn họ không nghĩ mình là người ra sân đầu tiên, cơ chế tranh tài như vậy, ai lên đầu tiên người đó chắc chắn chịu thiệt!

“Nếu tất cả mọi người đều không muốn lên đầu tiên vậy thì ta lên đi.” Vương Đằng bình thản cười nói.

Mọi người lập tức giật mình, không ngờ Vương Đằng dễ dàng quyết định ra sân đầu tiên nhanh như vậy, hắn tự tin đến thế sao?

Vương Đằng càng tỏ ra bình tĩnh tự tin, trong lòng mọi người càng nghiêm túc.

Bởi vì ngay cả Đế tử cũng không dám lên tiếng chọn ra sân đầu tiên, có thể thấy hắn cũng không nắm chắc một trăm phần trăm đối với cơ chế vận hành kiểu này.

Mà Vương Đằng không hề do dự chút nào...

Nhưng nếu Vương Đằng lên tiếng, tất nhiên bọn họ cũng rất vui vẻ đồng ý, tất cả đều lui xuống.

Thậm chí đám người Strych, Gunter còn cười lạnh một cái, cảm thấy Vương Đằng quá mức tự tin, đừng để cuối cùng lật thuyền trong mương.

Bọn họ rất vui khi nhìn thấy tình huống như vậy, nếu như xếp hạng của Vương Đằng không tốt thật, có lẽ bọn họ đang trong mộng cũng sẽ cười mà tỉnh.

Vương Đằng không để ý tới suy nghĩ của mọi người, cũng không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, quay đầu nhìn quả cầu ánh sáng trên đỉnh đầu, cất giọng nói: “Không biết có thể hỏi một câu được không?”

Mọi người sửng sốt, không biết Vương Đằng muốn làm cái gì, lại nhìn quả cầu ánh sáng lên tiếng hỏi.

“Hỏi đi!” Giọng nói từ bên trong quả cầu ánh sáng truyền ra.

“Chuyện này...” Hình như Vương Đằng hơi xấu hổ, nhìn xung quanh một vòng, mới mở miệng nói: “Ta có thể một lần đánh mười bảy người hay không?”

“...” Quả cầu ánh sáng.

“???” Đám người Nhị hoàng tử.

Trong nháy mắt, bốn phía yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Vương Đằng như nhìn thấy quỷ, nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề.

Xoạt!

Sau khoảnh phút im lặng ngắn ngủi, là tiếng ồn ào sợ hãi.

“Vừa rồi Vương Đằng mới nói cái gì?”


“Một đánh mười bảy?”

“Ta không nghe lầm chứ, mau tát ta một cái, ta cảm thấy tai của ta hình như có hơi không ổn rồi.”

“Ngươi không nghe lầm đâu, đúng là một đánh mười bảy. Ôi trời ôi, có phải Vương Đằng điên rồi hay không!”

“Đây đều là những võ giả thiên tài cuối cùng, thực lực của từng người đều rất mạnh, Vương Đằng có quá tự tin... không?”

“Quá cứng rồi, quả thật không dám tưởng tượng, một đánh mười bảy, làm sao mà đánh?”

“Đừng, ngàn vạn lần đừng tìm đường chết!”

“Cơ hội thắng lớn như vậy, không nên để bản thân tự kết liễu đời mình.”

“Đúng vậy, chúng ta từng bước từng bước tới, thận trọng vững vàng! Thận trọng vững vàng!”

“Vương Đằng: Đừng hoảng sợ, mọi người mau tới quần ẩu ta.”

“Phì, mẹ nó, sao ngươi lại nghịch ngợm như vậy, không sợ bị Vương Đằng âm thầm giết chết sao?”

“Ta không nói gì, các ngươi cũng không nghe thấy gì cả.”

...

Khán giả nghe thấy Vương Đằng muốn một lần đánh mười bảy người, lập tức bùng nổ, suýt nữa khiến vũ trụ hư cấu bị đảo lộn.

Lời của Vương Đằng chẳng khác nào một quả bom nổ dưới nước, làm cho tất cả mọi người nổ tung ra bên ngoài, nội tâm giống như sóng to gió lớn, không cách nào bình tĩnh.

Rất nhiều người ủng hộ Vương Đằng, hét to để hắn bình tĩnh, đừng tự tìm đường chết, sự lo lắng của họ không nói được thành lời.

Đáng tiếc Vương Đằng không nghe được những lời này.

Tất nhiên cho dù nghe thấy được, cũng không thể nào thay đổi được suy nghĩ của hắn.

Lúc này đám người Nhị hoàng tử, Cơ Hạo Thần rốt cuộc cũng lấy lại tinh lần, bọn họ cảm giác bản thân bị vũ nhục rồi.

Tất cả một đám người đều nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt phức tạp, tên này hoàn toàn không coi bọn họ là đối thủ ngang hàng sao?

Ánh mắt đám người Strych, Gunter ngày càng rực lửa, hận không thể đánh tên nhóc dám coi thường bọn họ một trận, cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Ánh mắt Lãnh Thiên tuyết phức tạp, nhưng đôi mắt vẫn bình tĩnh không gợn sóng giờ phút này lại hiện lên một vẻ không phục.

Tô Kiếm Thần nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt sắc bén hơn, giống như ánh kiếm, đâm về phía Vương Đằng.

Đáng tiếc hắn bị mù, giờ phút này quá nhiều ánh mắt nhìn Vương Đằng, từ đầu đến cuối không chú ý đến hắn.

Vũ khí giống như củ cà rốt xuất hiện trong tay Thố Tiểu Bát, nàng mở to mắt, cực kỳ tức giận, tựa hồ rất muốn dùng vũ khí giống như củ cà rốt gõ vào đầu Vương Đằng một cái, dám xem thường nàng, tức chết thỏ rồi.

Ánh mắt Nguyệt Kỳ Xảo loé lên, đánh giá Vương Đằng. Tất nhiên nàng không lạ gì với Vương Đằng, người thanh niên này là tài năng xuất chúng nhất trong giới thiên tài tranh bá, ngay từ vòng đấu loại trừ đã là tâm điểm chú ý lớn rồi, những trận đấu sau đó nàng cũng xem không sót một trận nào.

Đối với Vương Đằng, nàng chỉ có hai chữ có thể hình dung cảm nhận của mình, bội phục!

Nhưng hiện tại nàng một chút cũng không bội phục, nàng cảm thấy Vương Đằng hơi... cần ăn đòn!

Ai mạnh ai yếu không quan trọng, chủ yếu là người này nói chuyện quá đáng ghét, một đánh mười bảy, sao ngươi làm thế chứ, không lên trời luôn đi!

Đế tử nhìn Vương Đằng, ánh mắt hàm chứa ý tứ không rõ.

Đám người hành tinh Ngọc Minh, Võ Hành Vân, Hàn lão không khỏi nhìn nhau, sắc mặt đều có hơi kỳ quái.

“Tên Vương Đằng này quá xằng bậy.” Hồng Soái không nhịn được nói.

“Quả nhiên là vì vị trí thứ nhất.” Võ Hành Vân đau đầu nói: “Chuyện gì cũng làm được.”

“Hắn tự tin đến thế sao?” Hàn lão không nhịn được nói.

“Ai biết được.” Đám người Hồng Soái lắc đầu liên tục, rất lo lắng, đây cũng không phải là nói đùa, một lần đánh mười người, thật sự hơi lỗ mãng.

“Người này...” Trên phi thuyền của một phân đội nhỏ đoàn lính đánh thuê Chiến Nham, Lâm Sơ Hàm bĩu môi, có phần oán giận, trừng Vương Đằng qua khoảng không.

Dáng vẻ xinh đẹp kia khiến cho Isaiah ở bên cạnh thấy mà không khỏi ngây dại.

Đáng tiếc hắn cũng chỉ dám ở bên cạnh chảy nước miếng, sau khi bị Lâm Sơ Hàm oán giận mấy lần, hắn cũng không có dũng khí tới gần.

Chỉ có rất không cam tâm trong lòng...

Trên pháo đài quân sự, tướng quân Phục Tinh Lan nhíu mày, cảm thấy Vương Đằng quá lỗ mãng.

Hết chương 2067.
Bình Luận (0)
Comment