“Ta tự biết điểm thiếu sót của bản thân, biết rõ con đường của chính mình, nên mới có thể đánh bại vô số đối thủ, dần dần đi tới ngày hôm nay.” Đế tử nói tiếp.
“Cho nên rồi sao?” Vương Đằng hỏi.
“Ngươi nói ngươi muốn đi con đường vô địch, vậy thì ngươi đã từng xem xét bản thân mình chưa?” Ánh mắt Đế tử nhìn Vương Đằng chăm chú, hắn hỏi.
“…” Vương Đằng chợt hiểu. Thì ra Đế tử này đã nghe thấy lời lúc trước hắn từng nói, chắc cảm thấy hắn hơi không biết tự lượng sức, cho nên mới nói nhiều như vậy. Hắn lắc đầu bật cười, nói: “Đánh một trận trước, rồi ta nói cho ngươi biết sau.”
“Ngươi rất khác biệt, là một người khác biệt nhất trong số tất cả thiên tài ta từng gặp.” Đế tử nói: “Nhưng ngươi chưa từng thấy thế giới rộng lớn hơn, không nên nói lời như vậy.”
“Vậy sao?” Vương Đằng nhìn Đế tử, ánh mắt rất bình tĩnh, nói: “Bắt đầu đi, đánh bại ngươi, tất nhiên ta có thể thấy được thế giới rộng lớn hơn.”
“Ngươi rất tự tin!” Đế tử không nhiều lời nữa, trong mắt bùng phát một chùm sáng, tiếng nói bình thản truyền ra: “Vậy thì… chiến đi!”
Mặc dù tiếng nói của hắn không to, nhưng lại vang vọng trên bầu trời, trở thành một kèn lệnh mở ra trận chiến.
Uỳnh!
Ngay sau đó, hai bên đã biến mất tại chỗ cùng lúc, biến thành hai tia sáng xông lên trời cao, giống như hai con rồng khổng lồ, ầm ầm va chạm!
Tay Đế tử cầm chiến kiếm, trực tiếp thi triển ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’, quét ngang về phía Vương Đằng.
Chiến đấu đã đạt đến cấp bậc như bọn họ, thì việc thăm dò đã là không cần thiết, chỉ có dùng công kích mạnh mẽ thực sự mới có thể đánh bại đối phương.
Vương Đằng cảm nhận được kiếm ý mãnh liệt kia, chiến kiếm trong tay cũng ngưng tụ nguyên lực giống vậy, cả người hắn giống như hòa làm một với thanh kiếm trong tay, chém mạnh ra.
Ầm! Ầm! Ầm…
Ánh kiếm của hai bên không ngừng va chạm trong không trung, cuối cùng tan vỡ, hủy diệt…
Ánh kiếm sắc bén quét qua mặt đất, để lại từng vết kiếm trên mặt đất đầy dấu vết kia, có vết mảnh như lá cây, có vết thô như cánh tay, có vết sâu không thấy đáy, giống như bổ ra một vực sâu.
Cát vàng bay đầy trời, khiến bầu trời này âm u và mông lung!
Đế tử thấy kiếm pháp của Vương Đằng lại không phân cao thấp với hắn, trong mắt lóe qua vẻ kỳ lạ, một tay để không điểm về phía Vương Đằng.
Bá Hoàng Chỉ!
Một chỉ chứa áo nghĩa khủng khiếp hiện ra trên bầu trời, giống như có một người khổng lồ đáng sợ trong hư không chỉ ra một ngón, trực tiếp xuyên qua hư không, buông xuống trời đất này, vô cùng bá đạo!
Mắt Vương Đằng híp lại, không hề nhượng bộ, không biết hắn nghĩ đến điều gì, trong mắt lóe qua tia sáng ác ý, cười he he trong lòng. Sau đó hắn cũng giơ ngón tay ra, chỉ về phía trước.
Uỳnh!
Cũng là một ngón tay khủng khiếp hiện ra từ hư không, chứa áo nghĩa đáng sợ, vô cùng bá đạo!
Đổng tử của Đế tử chợt co lại, giống như đã nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
“Vãi! Sao chiến kỹ Vương Đằng và Đế tử thi triển lại giống nhau như vậy??” Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, các khán giả hơi trố mắt.
Đám người nhị hoàng tử cũng vô cùng ngạc nhiên, mắt nhìn chằm chằm vào hai ngón tay to lớn trên bầu trời, như muốn tìm ra chỗ khác biệt.
Đoàng!!!
Trong phút chốc, hai ngón tay to lớn gần như giống nhau va chạm mạnh, bùng phát tiếng nổ khủng khiếp!
Ngón tay tan vỡ từng khúc, cùng lúc nổ ra.
Vương Đằng và Đế Tử đều bay lùi ra, xuất hiện ở ngoài nghìn mét.
“Ngươi học trộm chiến kỹ của ta!” Trong tiếng nói của Đế tử mang theo vẻ khó tin, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, trong lòng không thể bình tĩnh.
Một chỉ vừa rồi kia của Vương Đằng, thật sự cực kỳ giống Bá Hoàng Chỉ của hắn, dù là vẻ bề ngoài, hay áo nghĩa chứa bên trong, lại hoặc là sự ngang ngược tỏa ra, đều gần như tương tự.
Nhưng, điều này sao có thể?
Chiến kỹ này là vật hắn trăm đắng ngàn cay mới có được từ trong truyền thừa kia, sao lại xuất hiện ở trên người Vương Đằng?
Hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, đó chính là Vương Đằng học trộm chiến kỹ của hắn!
Thế nhưng điều này cũng là một tình huống cực kỳ khó tin. Trong chiến đấu lúc trước, số lần hắn thi triển Bá Hoàng Chỉ rất ít ỏi, sao Vương Đằng có thể học trộm được chứ?
Lẽ nào trên thế giới này thật sự có loại tồn tại gần như yêu nghiệt này sao?
Vô số thắc mắc hiện lên trong lòng Đế tử này, khiến tâm trạng vốn bình tĩnh của hắn đã nổi lên từng gợn sóng.
“Ngươi đoán xem!” Vương Đằng cười híp mắt, nói.
Vừa nãy hắn chỉ thấy Đế tử ra vẻ nghiêm túc muốn dạy dỗ hắn, trong lòng mới không nhịn được nảy sinh ý chơi xấu.
Muốn xem nếu đối phương biết chiến kỹ của mình bị hắn học trộm, thì trong lòng sẽ có cảm nhận thế nào?
Bây giờ thấy hiệu quả không tệ, biểu hiện của Đế tử này hoàn toàn giống như hắn dự đoán.
Còn về việc liệu có bị lộ hay không, vậy thì càng là không có căn cứ, cùng lắm chỉ có thể chứng minh thiên phú của hắn rất mạnh.
“…” Đế tử không ngờ Vương Đằng lại trả lời hắn như vậy, lồng ngực giống như bị nghẹn lại, cực kỳ khó chịu.
“Lại nào!” Vương Đằng nói với Đế tử.
Đế tử hít sâu, ổn định lại tâm trạng, trong ánh mắt cuối cùng cũng hiện ra ánh sáng nguy hiểm.
Cho dù Vương Đằng có học trộm chiến kỹ của hắn hay không, thì thật sự đã khiêu khích hắn khỏi cần bàn cãi.
Hắn, tức giận rồi!
Uỳnh!
Chiến đấu của hai người lại bùng phát, càng kịch liệt hơn so với lúc trước.
Tiếng nổ vang vọng không ngừng trên bầu trời, chấn động tám phương, như muốn đánh vỡ cả không gian vậy.
“Kiếm này, xem ngươi có thể học trộm được không!” Ánh mắt Đế tử bá đạo, một kiếm chém trời xanh, một ánh kiếm vô đối quét ra.
Bá Hoàng thập nhị kiếm!
Kiếm một!
Kiếm này, Đế tử đã sử dụng cảnh giới ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’, lại dung hợp lĩnh vực của bản thân vào trong, uy lực vô song!
Thấy Đế tử bắt đầu tranh cao thấp với hắn, trong lòng Vương Đằng không khỏi mỉm cười, nhìn giao diện thuộc tính.
‘Bá Hoàng thập nhị kiếm (kiếm một)’: 7500/10000 (nhập môn)
Vẫn còn thiếu 2500 điểm giá trị thuộc tính nữa mới đến giai đoạn thông thạo, hắn không hề do dự, trực tiếp thêm chút thuộc tính trắng.