Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2093 - Chương 2093. Hoàng Thiên Nhất Đao Của Vương Đằng!

Chương 2093. Hoàng Thiên nhất đao của Vương Đằng!
Chương 2093. Hoàng Thiên nhất đao của Vương Đằng!

Trong phút chốc, độ thuần thục của ‘Bá Hoàng thập nhị kiếm (kiếm một)’ đã nhanh chóng tăng lên, từ nhập môn đến thẳng thông thạo, sau đó tinh thông!

Từ thông thạo đến tinh thông cần 30000 điểm, cho nên…

Vương Đằng đã tiêu tốn những 32500 điểm thuộc tính trắng!

‘Bá Hoàng thập nhị kiếm (kiếm một)’: 1/50000 (tinh thông)

Nháy mắt, vô số cảm ngộ hòa vào đầu, trong mắt Vương Đằng lóe qua ánh kiếm, tiện tay vung kiếm, một kiếm chém xuống!

Nhân Kiếm Hợp Nhất!

Bên trong dung hợp Kim lĩnh vực!

Ầm!

Ánh kiếm màu vàng vô cùng bá đạo chém ra, đón lấy kiếm kia của Đế tử.

Đồng tử của Đế tử lập tức co lại, trong ánh sáng mông lung, sắc mặt đã hơi cứng nhắc!

Uỳnh!

Hai ánh kiếm vàng rực bá đạo vô ngần giao tranh trên bầu trời, bùng lên tiếng nổ dữ dội.

Nơi ánh kiếm đi qua, hư không nứt toác, xuất hiện từng vết nứt đen ngòm!

Hai ánh kiếm quá đỗi khủng khiếp này đã xé toạc cả không gian!

Mũi kiếm mảnh sắc lẻm quét qua bốn phương tám hướng tạo nên một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, khiến khoảng không trong vòng mấy nghìn mét nơi hai ánh kiếm giao nhau trở thành một khu vực chết chóc.

Khán giả chỉ biết trợn mắt há hốc mốc, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng, cả người nổi đầy da gà.

“Kinh quá!”

“Kiếm pháp của Vương Đằng và Đế tử đáng sợ quá!”

“Đây là công kích của võ giả cấp Hằng Tinh tung ra đấy ư? Ta cảm giác một người cấp Vũ Trụ như ta cũng không cản nổi!”

“Chắc chúng ta và họ sinh ra không cùng một thế giới đó.”

“Nè nè, các ngươi không phát hiện ra công kích của Vương Đằng và Đế tử tương tự lắm sao?”

“Tương tự cái đếch gì, rõ là giống nhau như đúc!”

“Đậu má, sao ta cảm giác như Vương Đằng học trộm chiến kỹ của Đế tử thế nhỉ, ngay cả chiến kỹ chỉ pháp kia cũng thế.”

“Không thể nào, chiến kỹ cao siêu như thế làm sao mà Vương Đằng học trộm được? Ta không tin! Ta không tin!”

“Trên đời này không thể có người yêu nghiệt đến như thế được?”

“Tuy ta thừa nhận là Vương Đằng cực kỳ yêu nghiệt, nhưng để cả chiến kỹ này mà còn học lỏm được thì không thể miêu tả bằng yêu nghiệt nữa rồi.”

“Liệu có phải trùng hợp không, Đế tử biết, Vương Đằng tình cờ cũng biết ấy.”

“Thế thì quá là trùng hợp rồi!”

...

Người sáng suốt thì đều nhận ra, chiến kỹ của Vương Đằng và Đế tử gần như giống y hệt nhau.

Mà chiến kỹ của Đế tử được thi triển trước, chỉ khi Vương Đằng chiến đấu với Đế tử mới thi triển theo.

Vậy thì, hoặc là Vương Đằng học lóm chiến kỹ của Đế tử, hoặc là cả hai đều trùng hợp cùng kế thừa được chiến kỳ này.

Theo hiểu biết của nhiều người thì khả năng phía trước tuy quá biến thái, nhưng tỷ lệ lại cao hơn hẳn khả năng thứ hai.

Nếu chỉ là một chiến kỹ bình thường, ai cũng có thể học được thì mới xuất hiện tình huống trùng chiến kỹ.

Nhưng chiến kỹ của Đế tử rõ ràng không phải hạng tầm thường, do kế thừa của một vị cường giả để lại mà các chiến kỹ bình thường khác không thể sánh bằng.

Thế nên, việc hai người cùng kế thừa một loại gần như không thể xảy ra.

Thông thường, rất hiếm có cường giả nào lại ăn no rửng mỡ để lại truyền thừa ở hai nơi cả!

Trên phi thuyền của hoàng thất, giờ phút này đến cả vị Trọng Sơn Vương kia cũng chìm vào kinh ngạc. Hắn cẩn thận xem xét chiến kỹ của hai người bên trong màn sáng mà không nhìn ra gì khác biệt cả, cuối cùng xác định được họ thi triển cùng một loại chiến kỹ thì trên mặt lộ vẻ không nói lên lời.

“Tại sao ta cảm thấy mình vẫn còn đánh giá thấp Vương Đằng nhỉ?” Trọng Sơn Vương lẩm bẩm.

Hắn không thể nhìn thấu chiến kỹ mà Đế tử được kế thừa nông sâu cỡ nào, chỉ biết là trên cấp Bất Hủ.

Mà chiến kỹ cấp độ này không phải nói muốn học là có thể học được.

Cho dù biết phương pháp tu luyện nhưng nhiều người còn không thể tu luyện được, chứ nói gì đến việc học lóm.

“Chuyện này...” Lão già cấp Giới Chủ ở bên cũng há hốc mồm, thật lâu không thốt nổi thành lời.

Tuy việc học mót quả là có phần thất đức, thế nhưng người ta ngang nhiên học lỏm mà không phải dùng dăm ba thủ đoạn bẩn thỉu nào để ăn trộm phương pháp tu luyện, thì họ cũng khó mà bắt được lỗi.

Đây là bản lĩnh của người ta cơ mà!

Họ có cớ gì mà chỉ trích đây?

Vị ông già cấp Giới Chủ trong hoàng thất này đương nhiên đứng về phía Đế tử, nên bây giờ hắn cũng phiền muộn lắm.

Ngoài người của hoàng thất, người của các vương tộc khác cũng thấy cảnh tượng này, cũng sốc ngang sốc ngửa, đều đoán liệu có phải Vương Đằng học lỏm chiến kỹ của Đế tử hay không?

Vậy cũng quá yêu nguyệt đó!

Và cũng vô liêm sỉ đến thế là cùng!

Ba người tướng Phục Tinh Lan đánh mắt nhìn nhau, lúc này sắc mặt cũng rất kỳ lạ. Họ không ngờ Vương Đằng còn có thể làm ra chuyện như thế này.

“Yêu nghiệt!” Tướng quân Habakkuk thở dài, nội tâm phức tạp.

“Muốn học trộm được thì bản lĩnh cũng không nhỏ đâu.” Tướng quân Phục Tinh Lan lắc đầu, cảm thán nói.

...

Trên không trung của dại lục lôi đài.

Ánh kiếm của Vương Đằng và Đế từ cùng biến mất, dư chấn bá đạo tỏa ra tứ phía khiến cả hai bị đẩy ra xa mấy nghìn mét.

Nhưng nếu ai đó chú ý quan sát sẽ phát hiện ra, Đế tử bị đẩy lùi hơn ba nghìn mét, trong khi Vương Đằng chỉ bị đẩy lùi có hơn hai nghìn mét thôi.

Cú va chạm một kiếm vừa rồi vẫn phân ra ai mạnh ai yếu.

Vương Đằng nhỉnh hơn một chút!

Đế tử đứng ở xa, mũi kiếm trong tay chĩa xuống mặt đất nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng phía đối diện, ánh mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.

Hắn biết rõ, kiếm pháp Vương Đằng vừa thi triển chính là một kiếm trong ‘Bá Hoàng thập nhị kiếm’ của hắn, tuyệt đối không có khả năng là kiếm pháp nào khác.

Hắn không khỏi nhớ những lời mà mình nói khi trước, để Vương Đằng có bản lĩnh học trộm được cả ‘Bá Hoàng thập nhị kiếm’, kết quả là Vương Đằng đã thực sự làm được.

Cú vả mặt này quả là... hơi bị đau!

“Kiếm pháp của ta thế nào?” Vương Đằng cầm kiếm trong tay, ung dung đứng giữa bầu trời, thản nhiên hỏi.

“Khá đấy!” Khóe miệng Đế tử giần giật,hắn thản nhiên đáp lại, cũng lao về phía trước.

Hai người cùng đạp một bước, hóa thành tàn ảnh, lần thứ hai xông về phía đối phương.

Ầm!

Hết chương 2093.
Bình Luận (0)
Comment