Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2136 - Chương 2136. Đây Là Sự Tin Tưởng Của Ta Dành Cho Ngươi Đó Bertha!

Chương 2136. Đây là sự tin tưởng của ta dành cho ngươi đó Bertha!
Chương 2136. Đây là sự tin tưởng của ta dành cho ngươi đó Bertha!

Mấy người Võ Hành Vân, Hồng Thiên Thạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận viên đan dược.

“Còn hai viên này, nhờ các ngươi mang về Địa tinh đưa cho ông nội ta dùng.” Vương Đằng đưa hai viên đan dược cuối cùng cho Võ Hành Vân, dặn dò.

“Được, ngươi yên tâm, ta sẽ cho người mang về.” Võ Hành Vân gật đầu.

“Vậy là ổn rồi, mà chắc các ngươi cũng nóng lòng muốn xem hiệu quả của đan dược lắm rồi, ta không giữ các ngươi nữa.” Vương Đằng cười nói.

“Ha ha ha, quả là chúng ta đang sốt ruột lắm đây, hiệu quả của Hàn Bình làm người ta thèm chết mất.” Mấy người Hồng Thiên Thạch cười nói.

Sau đó, mấy người Hàn lão lập tức cáo từ rời đi, mà Vương Đằng cũng rảnh rỗi theo đó.

Tối hôm qua, hắn đã liên lạc với Lâm Sơ Hàm, biết hai ngày nữa nàng sẽ trở về, nên hắn định chờ nàng về rồi mới đến học viện tinh không thứ bảy.

Hắn ngẫm nghĩ rồi yêu cầu Viên Cổn Cổn thông báo cho Bertha, bảo nàng đến tìm mình.

Bertha là người quản lý hậu phương mà hắn bổ nhiệm, phối kết hợp với Viên Cổn Cổn quản lý đất phong của hắn, hiện tại, đất phong của hắn đã mở rộng, đương nhiên sẽ cần phải bố trí lại.

Không lâu sau, một chiếc xe bay năng lượng phù văn đáp xuống trang viên.

Một bóng người có mái tóc xanh lá bước xuống từ trên xe bay, bước nhanh vào bên trong đại sảnh của trang viên.

“Chủ nhân!” Cô gái có mái tóc dài màu xanh lá cùng dung mạo tuyệt đẹp cung kính quỳ một gối trước Vương Đằng.

“Bertha, đã lâu không gặp!” Vương Đằng cười nói: “Đứng lên đi, không phải khách sáo.”

Lúc này, cô gái mái tóc xanh dài mới đứng dậy.

“Ngồi đi.” Vương Đằng chỉ chiếc ghế bên cạnh mình, nói.

“Thuộc hạ không dám.” Bertha đáp.

“Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Vâng!” Nội tâm Bertha không khỏi nhảy loạn, có chút sợ hãi.

Vị chủ nhân này của nàng lại mạnh hơn trước kia rồi, uy thế trên người đã khiến nàng có chút không chịu nổi, lời nói của đối phương lại khiến nàng không thể cưỡng lại. Nàng vội vàng ngồi xuống.

“Thoải mái đi, chẳng lẽ ta ăn ngươi hay sao.” Vương Đằng nói.

Không biết Bertha nghĩ đến chuyện gì, khuôn mặt tuyệt đẹp bỗng dưng đỏ lên.

Ăn nàng...

Là ăn như thế nào?

Không thể trách nàng nghĩ miên man được, vốn dĩ những nữ nô lệ có dung mạo ưa nhìn như nàng thường phải đối mặt với loại chuyện này.

Rất nhiều kẻ dùng một số tiền lớn mua nữ nô lệ như nàng là vì thế.

Thực lực mạnh, dung mạo tuyệt đẹp, thật sự rất dễ khiến người ta sinh ham muốn chinh phục.

Vương Đằng nhìn vẻ mặt của nàng thì sao không biết nàng đang nghĩ gì, nhất thời trong lòng cạn lời.

Cớ sao dạo gần đây gặp cô nào cô nấy cũng nhìn hắn như vậy.

Chẳng lẽ trong lòng các nàng, hắn là loại quỷ đói ham sắc ấy sao?

Vương Đằng buồn bực không thôi, vội ho một tiếng, nói: “Ngươi nghĩ đi đâu thế? Sao tư tưởng của mấy cô nương các ngươi không lành mạnh tý nào thế?”

“???” Bertha ngẩn tò te.

Đã biết rõ vị chủ nhân này có hơi vô sỉ rồi, thế mà còn bị bật ngược.

“Được rồi, mau dẹp mấy cái suy nghĩ đen tối trong đầu đi, nói chuyện chính đây này.” Vương Đằng thay đổi vẻ nhăn nhở bằng nghiêm túc, nói.

“Không biết ngươi tìm ta là vì?” Bertha hít một hơi thật sâu, hỏi.

“Lãnh địa của ta được mở rộng, ta thấy ngươi quản lý hệ Ngân Hà và tinh hệ Ngọc Lan rất ổn thỏa, nên đã đến lúc giao cho ngươi thêm trọng trách rồi.” Vương Đằng đứng dậy, vỗ vai Bertha, thấm thía nói.

Bertha giật mình.

Việc Vương Đằng trở thành Bá tước, nàng có biết.

Sau khi trở thành Bá tước, lãnh địa của Vương Đằng nhất định phải mở mang, đó cũng là chuyện mà nàng đã sớm đoán được.

Nhưng nàng không ngờ Vương Đằng sẽ giao cả quyền quản lý lãnh địa mới cho nàng.

Phải biết rằng có rất nhiều quý tộc vì đề phòng thuộc hạ của mình mà thường giao mỗi tinh hệ cho một người quản lý, như vậy chẳng những có thể phân tán quyền lợi của thuộc hạ mà còn có tác dụng kìm hãm lẫn nhau.

Đồng thời, nếu một người quản lý xảy ra vấn đề thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến những người quản lý khác.

Nhưng bây giờ Vương Đằng lại giao toàn bộ lãnh địa trong tay cho nàng quản lý, đây là niềm tin thế nào vậy?

Đến bản thân Bertha cũng có chút vừa mừng vừa lo.

“Chủ nhân, như thế e là không thích hợp lắm?” Nàng lưỡng lự một lúc rồi nói.

Nàng có lòng từ chối.

Nàng chỉ là nô lệ của Vương Đằng mà thôi, sống chết đều chỉ bằng một suy nghĩ của Vương Đằng, nhỡ sau này xảy ra cơ sự gì, thì đời nàng cũng đi tong.

“Ngươi đang lo lắng.” Vương Đằng nói.

“Đúng vậy, ta sợ rằng mình không thể đảm đương nổi.” Bertha thẳng thắn nói.

“Ngươi quên ta còn có Viên Cổn Cổn à, trong khoảng thời gian này, nó sẽ giúp đỡ ngươi quản lý hai tinh hệ, thế nào?” Vương Đằng nói.

“Được Viên Cổn Cổn đại nhân chỉ đạo quả là giúp ích rất lớn cho công việc quản lý của ta.” Bertha nói.

“Viên Cổn Cổn đại nhân?” Vương Đằng đầy vẻ kỳ quặc.

“Khà khà khà.” Tiếng cười khà khà của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.

“Ngươi cũng lắm vẹo quá đấy.” Vương Đằng tức giận nói trong lòng.

“Khụ khụ, dầu gì ta cũng là sinh mệnh trí năng, không thể để người ta coi nhẹ được.” Viên Cổn Cổn vội ho lên một tiếng, nói.

“Được rồi, lười nói với ngươi.” Vương Đằng nhìn về phía Bertha, nói: “Đã có Viên Cổn Cổn hỗ trợ, ngươi còn lo lắng gì nữa? Sau này ta vẫn sẽ để nó giúp đỡ ngươi.”

Bertha nghe vậy thì vẫn còn chút chần chừ.

“Ngươi cứ mạnh tay làm đi, ta sẽ cho ngươi quyền lợi và tự do lớn nhất, nếu chỉ vì những lỗi lầm không mong muốn thì ta sẽ không trách ngươi, trừ khi là bởi vì ngươi có toan tính khác thì ta mới...” Vương Đằng không nói hết lời.

“Ngươi yên tâm, mạng của ta nằm trong tay ngươi, ta sẽ không dám có tâm tư khác.” Nội tâm Bertha giật thót, vội vàng nói.

“Vậy thì không còn gì đáng lo cả.” Vương Đằng cười nói.

“Được rồi.” Bertha cười khổ nói: “Xem ra ngươi đã nhất quyết muốn để ta quản lý lãnh địa của ngươi.”

“Đây là niềm tin tưởng mà ta dành cho ngươi Bertha à!” Lần thứ hai, Vương Đằng vỗ vai Bertha.

“...” Bertha nhịn không được cho hắn cái nhìn khinh bỉ.

Rõ là muốn phủi tay không quản mà còn nói là tin tưởng nàng.

Tin tưởng cái con khỉ!

Hết chương 2136.
Bình Luận (0)
Comment