Vương Đằng gật đầu, như thế cũng không có gì bất ngờ cả, nếu ngọc Nguyên Nguyệt có thể rèn luyện tinh thần lực vô hạn thì đã sớm vô địch rồi.
Nếu tộc Nguyên Nguyệt có năng lực ấy thì họ đã xưng bá từ lâu rồi chứ không phải chỉ là một thể lực không lớn không nhỏ bây giờ.
Hoặc không đã sớm bị các thế lực khác thôn tính, trở thành công cụ sản xuất ngọc Nguyên Nguyệt cho họ.
Còn về phần sự thật có đúng như nàng nói hay không thì e rằng chỉ có tộc Nguyên Nguyệt tự biết.
Đây là việc liên quan đến toàn bộ chủng tộc của nàng, chắc không ai ngu ngốc đi tiết lộ ra ngoài đâu.
Thế nên hắn không truy hỏi đến cùng, Nguyệt Kỳ Xảo có thể nói chuyện này cho hắn biết cũng coi như một sự tin tưởng rồi.
Đương nhiên, chủ yếu còn vì đánh giá cao thực lực của hắn nữa.
Dù sao, trong học viện tinh không này, người mà Nguyệt Kỳ Xảo tin tưởng cũng chỉ vỏn vẹn mấy người mà thôi, mà Vương Đằng là người có thực lực mạnh nhất trong số đó.
Còn một khả năng nữa là để thử.
“Đương nhiên, võ giả ngưng tụ ngọc Nguyên Nguyệt càng có thực lực cao thì tác dụng của ngọc Nguyên Nguyệt càng lớn, ngọc Nguyên Nguyệt cấp Vũ Trụ ngưng tụ ra có thể dùng cho võ giả từ cấp Vũ Trụ trở xuống, ngọc Nguyên Nguyệt cấp Vực Chủ ngưng tụ ra hữu dụng với võ giả cấp Vực Chủ trở xuống, đấy cứ như thế.” Nguyệt Kỳ Xảo không biết trong đầu Vương Đằng đang suy nghĩ nhiều thứ, nàng tiếp tục nói.
“Có thể cho ta xem không?” Mắt Vương Đằng lóe lên, hỏi.
“Tối qua ta đã chuẩn bị xong rồi.” Trong tay Nguyệt Kỳ Xảo đột nhiên xuất hiện một viên ngọc màu trắng ngà tròn trịa, mỉm cười.
Vương Đằng thầm nghĩ tiếc thật, nếu Nguyệt Kỳ Xảo ngưng tụ ngọc Nguyên Nguyệt ngay tại chỗ thì biết đâu hắn đã có thể lụm được một ít bong bóng thuộc tính.
Hắn nhận viên ngọc, đánh giá một phen, phát hiện viên ngọc không phải có màu trắng ngà ngay từ đầu mà vì chứa chất khí màu trắng đục giống như mây mù phiêu đãng ở bên trong, làm cho viên ngọc này trông như có màu trắng ngà.
“Đặt ngọc Nguyên Nguyệt ở ấn đường là có thể tiến vào ảo cảnh.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.
Vương Đằng gật đầu, ngọc Nguyên Nguyệt trong tay tự động bay lên, dán vào ấn đường hắn, sau đó nhắm mắt lại.
Ánh mặt Nguyệt Kỳ Xảo lóe lên, ánh mắt lộ ra vẻ tìm tòi.
“Crắc!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng vỡ giòn tan vang lên.
Mới chỉ qua hai, ba giây đồng hồ mà ngọc Nguyên Nguyệt ở giữa trán Vương Đằng đã vỡ tan.
“?” Gương mặt Nguyệt Kỳ Xảo lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.
Vương Đằng từ từ mở mắt ra, nhìn Nguyệt Kỳ Xảo nói: “Cũng hay ho phết đấy!”
“...” Nguyệt Kỳ Xảo.
“Ngươi làm sao vậy?” Vương Đằng thấy nàng ngơ ngác ngồi đó thì không khỏi hỏi.
“Ngươi đột phá ảo cảnh của ngọc Nguyên Nguyệt rồi?” Nguyệt Kỳ Xảo chần chừ hỏi.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu.
“Nhanh vậy!” Tuy Nguyệt Kỳ Xảo đã sớm đoán ra nhưng được Vương Đằng thừa nhận thì vẫn không khỏi hít sâu một hơi.
Phải biết rằng nàng là một tinh thần niệm sư, tinh thần lực mạnh hơn võ giả bình thường. Ngọc Nguyên Nguyệt do nàng ngưng tụ, dù là võ giả cấp Vũ Trụ cũng phải trầm luân không ít thời gian mới có thể thật sự thoát ra được.
Mà Vương Đằng chỉ bằng thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi đã hoàn toàn thoát khỏi ảo cảnh.
Thật là khó tin!
“Tinh thần lực của ta có hơi mạnh một chút.” Vương Đằng khiêm tốn nói.
“...” Nguyệt Kỳ Xảo.
Hơi mạnh một chút?
Thế mà là hơi mạnh một chút à?
Mấy nhịp thở đã phá giải được ảo cảnh ngọc Nguyên Nguyệt của nàng, chẳng khác gì trò chơi cả.
Nàng không biết rốt cuộc Vương Đằng đang khiêm tốn hay đang ra vẻ nữa.
“Ngươi cảm thấy đề nghị của ta được chứ?” Nguyệt Kỳ Xảo hít sâu một hơi, hỏi.
“Có thể thử, ngọc Nguyên Nguyệt này dùng được cho cả võ giả cấp Vũ Trụ, vừa hay có thể kiếm được chút điểm từ học viên mới.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Chỉ kiếm được từ học viên mới thôi á?” Nguyệt Kỳ Xảo hỏi.
“Trừ khi ngươi có thể ngưng tụ ra ngọc Nguyên Nguyệt cấp Vực Chủ.” Vương Đằng nói.
“Ok, ta đoán không khả thi rồi.” Nguyệt Kỳ Xảo tiếc nuối lắc đầu, nhưng rồi lại nóng lòng muốn thử ngay, nói: “Vậy chúng ta kinh doanh ngọc Nguyên Nguyệt này nhé?”
“Chưa vội!” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Sao lại chưa vội, mau mau bắt đầu để còn kiếm thêm điểm chứ.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.
“Ngươi cho rằng học viên mới hiện giờ sẽ mua thứ này hả?” Vương Đằng hỏi ngược lại.
“Ơ...” Nguyệt Kỹ Xảo sững người.
“Điểm của họ nhất định sẽ dùng vào chỗ cần thiết, huống chi bây giờ điểm của họ cũng ít đến thảm thương, ai đi mua ngọc Nguyên Nguyệt của ngươi làm gì.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Hả?” Nguyệt Kỹ Xảo đã suy tính kỹ lắm rồi, nhưng kết quả lại phát hiện hình như không thực hiện được, thế là không khỏi há hốc mồm.
“Nhưng sau này thì có thể bán, ngọc Nguyên Nguyệt này nhất định sẽ có người cần.” Vương Đằng an ủi.
“Tiếc là nước xa không cứu được lửa gần.” Nguyệt Kỳ Xảo thở dài.
“Ta đây cũng có một mối làm ăn.” Vương Đằng mỉm cười, đổi giọng nói.
“Mối làm ăn gì?” Nguyệt Kỳ Xảo giương mắt tò mò hỏi.
“Đan dược!” Vương Đằng nói.
“Ta quên khuấy mất ngươi là một vị tông sư Đan dược đó!” Ánh mắt Nguyệt Kỳ Xảo rạng ngời, nhưng dường như nhớ ra gì đó mà nàng lắc đầu nói: “Tiếc rằng đó là năng lực của ngươi, không liên quan gì với ta cả, ta lại không giúp gì cho ngươi được.”
“Không, ngươi có thể giúp ta, mấy người Cơ Hạo Thần cũng có thể giúp ta.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Là sao?” Nguyệt Kỳ Xảo rung động, có vẻ như Vương Đằng đang muốn kéo tất cả bọn họ.
“Đan dược sẽ do ta chịu trách nhiệm, các ngươi có trách nhiệm bán giúp ta, cứ mỗi viên đan dược được bán ra, ta sẽ chia 10% lợi nhuận cho các ngươi.” Vương Đằng dựng một ngón tay lên, cười tủm tỉm nói.
“Thật chứ!” Nguyệt Kỳ Xảo trợn tròn mắt.
Cứ bán được một viên là được 10% lợi nhuận, dù bắt nàng làm chân chạy việc thì nàng cũng đồng ý.
Chợt nhận ra tìm đến tên Vương Đằng này quả là tìm đúng người!
“Đương nhiên!” Vương Đằng không khỏi cười thầm trong dạ.
Các ngươi có thể có lời nhưng ta cũng không thiệt.
Nội tâm Nguyệt Kỳ Xảo cực kỳ kích động, nàng không ngờ mình chủ động tới tìm Vương Đằng, lại có thu hoạch như vậy.
Mười phần trăm lợi nhuận của đan dược!