“Thực lực của người này mạnh quá! Rốt cuộc là chủng tộc gì?” Nguyệt Kỳ Xảo quay đầu nhìn người đàn ông cường tráng mọc sừng rồng kia, trong lòng hoảng sợ.
“Đi gọi người đi!” Khí thế của người đàn ông sừng rồng càng mạnh hơn, nhìn Nguyệt Kỳ Xảo lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Nguyệt Kỳ Xảo hơi tái nhợt, mồi hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng nhục nhã, nếu động thủ đấu với đối phương một trận, thì e rằng sẽ bị thương không nhẹ.
“Chó điên từ đâu tới sủa loạn trước cổng nhà ta thế, quấy rầy người khác nghỉ ngơi!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền từ trong trang viên ra, mang theo một chút lạnh lẽo.
Ầm!
Một luồng khí thế to lớn cũng theo đó tràn ra, va chạm nổ ầm với khí thế của người đàn ông sừng rồng kia.
Nguyệt Kỳ Xảo lập tức cảm thấy toàn thân được buông lỏng, loại áp lực vô hình đó cũng biến mất không thấy nữa.
Trong lòng nàng cũng khẽ thở ra một hơi, tên này cuối cùng cũng ra ngoài rồi.
Chỉ không biết, Vương Đằng so với người đàn ông sừng rồng kia, ai mạnh hơn ai.
Người này nhất định là thiên tài của cương vực khác, thậm chí còn có thể là hạng nhất của trận chiến thiên tài tranh bá giống với Vương Đằng, nếu không thì sẽ không mạnh như vậy.
Sắc mặt của người đàn ông sừng rồng đó và những người sau lưng hắn hơi biến đổi.
Người trong trang viên này lại mắng bọn họ là chó điên!
Đúng là to gan!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào trong trang viên, chỉ thấy một thanh niên tóc đen chậm rãi đi từ trong đó ra, ánh mắt hờ hững của đối phương lướt qua người bọn họ, khiến trong lòng tất cả mọi người không khỏi chấn động.
Cuối cùng ánh mắt của Vương Đằng cũng rơi lên người người đàn ông sừng rồng đứng đầu kia, trong lòng hơi kinh ngạc: “Tộc Chúc Long!”
Hắn thực sự không ngờ đối phương lại tìm tới cửa nhanh như vậy, hơn nữa còn là ở trong học viện tinh không thứ bảy, chứ không phải là ở nơi khác.
“Vương Đằng! Kẻ này rất mạnh!” Nguyệt Kỳ Xảo lùi về bên cạnh hắn, truyền âm nói.
“Ta biết, ngươi không sao chứ?” Vương Đằng gật đầu, quan tâm hỏi.
“Ta không sao, nhưng nếu ngươi tới trễ thêm một chút nữa, thì không chắc.” Nguyệt Kỳ Xảo lắc đầu, còn trừng mắt với hắn.
“Ai bảo ngươi không lập tức báo cho ta, nếu không phải dao động nguyên lực lúc các ngươi giao thủ thu hút sự chú ý của ta, thì ta còn không biết ngoài cửa lại có một đám ác khách tới.” Vương Đằng cạn lời nói.
Nguyệt Kỳ Xảo rất buồn bực. Nếu không phải đối phương coi nàng như kẻ chuyển lời, có ý làm nhục nàng, thì nàng đã thông báo cho Vương Đằng từ lâu rồi, cần gì phải ra tay với đối phương.
Vương Đằng nhìn dáng vẻ này của nàng, lập tức phản ứng lại, đương nhiên hắn cũng nghe thấy câu nói cuối cùng của người đàn ông sừng rồng kia, cho nên lập tức hiểu ra Nguyệt Kỳ Xảo chắc chắn đã phải chịu nhục nhã, hơi áy náy nói: “Xin lỗi, là ta liên lụy tới ngươi, chuyện này ta sẽ đòi lại cho ngươi một lời giải thích.”
Nói xong, hắn nhìn về phía người đàn ông sừng rồng ở phía trước, lạnh lùng nói: “Là đám chó điên các ngươi sủa loạn trước cửa nhà chúng ta sao?”
“Hỗn láo!”
“Khốn khiếp!”
“Ngươi bảo ai là chó điên?”
Hàng lọa tiếng chửi rủa truyền tới từ đám người phía sau lưng người đàn ông sừng rồng kia, những người này đều là thiên tài của các thế lực, lúc này lại bị gọi là chó điên, ai mà chịu được.
“Ai trả lời thì chính là người đó!” Vương Đằng cười nói.
“Ngươi...” Đám người phía sau người đàn ông sừng rồng quả thật sắp tức chết rồi.
“Ngươi tìm chết!” Khuôn mặt của người đàn ông sừng rồng cũng hoàn toàn lạnh xuống, nhìn chằm chằm Vương Đằng nói.
“Đúng vậy, ta tìm phân, ngươi có không? Thải một bãi ra đây đi.” Vương Đằng nói.
Người đàn ông sừng rồng: “...”
Mọi người: “...”
Nguyệt Kỳ Xảo: “...”
Lập tức, xung quanh rơi vào một mảnh tĩnh lặng kỳ lạ.
Không chỉ đám người người đàn ông sừng rồng nổi thiên lôi cuồn cuộn trong đâu, đến cả Nguyệt Kỳ Xảo, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng xuất hiện đều vẻ khiếp sợ và ngạc nhiên, quả thực không ngờ Vương Đằng lại nói ra lời nói... Dơ bẩn như vậy.
Đây thực sự là thiên kiêu tuyệt thế leo lên Tinh bảng sao?
Không giống!
Người đàn ông sừng rồng nhanh chóng phản ứng lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Nhục nhã, đây là sỉ nhục một cách trần trụi!
“Tìm chết!” Sắc mặt của người đàn ông sừng rồng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên đánh một quyền về phía Vương Đằng.
Đôi mắt Vương Đằng lóe lên một tia lạnh lẽo, cũng đánh ra một quyền, nguyên lực hệ Hỏa bùng phát, ngưng tụ thành một quyền ấn ở trên nắm tay, va chạm mạnh với đối phương.
Ầm!
Tiếng nổ vang lớn, sóng khí cuốn ngược, người ở phía sau người đàn ông sừng rồng, cùng với Nguyệt Kỳ Xảo, đều bị đẩy ra.
Đồng tử của người đàn ông sừng rồng cũng hơi co lại, dưới chân không khỏi lùi lại phía sau năm bước.
Lại nhìn Vương Đằng, chỉ lùi lại ba bước.
Kết quả này khiến người đàn ông sừng rồng có phần không tiếp nhận được, hắn ra tay trước, kết quả lại là đối phương chiếm ưu thế.
“Sức mạnh không tồi, đáng tiếc chỉ như vậy mà thôi.” Vương Đằng lạnh lùng nói.
“Quả nhiên ngươi chính là Vương Đằng, có thể leo lên Tinh bảng, quả thật có hơi sức mạnh.” Người đàn ông sừng rồng lạnh nhạt nói: “Tiếp tục.”
“Ngươi hết cơ hội rồi!” Vương Đằng lắc đầu, nhìn lên bầu trời.
Một chiếc phi thuyền từ phía xa bay tới, cuối cùng lơ lửng ở trên đầu mọi người, mấy người nhảy từ trên phi thuyền xuống.
“Hội Trọng tài học viện!” Sau lưng người đàn ông sừng rồng, có người kêu lên.
Sự xuất hiện đột ngột của hội Trọng tài ở học viện khiến người đàn ông sừng rồng nhíu mày.
Mặc dù hắn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ, nhưng thực tế hắn vẫn rất kiêng kỵ hội Trọng tài của học viện.
Danh tiếng của hội Trọng tài ở học viện, hắn đã nghe nói tới từ lâu.
Vương Đằng cười nhạo nhìn người đàn ông sừng rồng, nhưng trong lòng cũng có chút kiêng kỵ. Hắn vốn tưởng rằng còn phải đánh thêm một lúc nữa, không ngờ hội Trọng tài của học viện lại tới nhanh như vậy.
“Lá gan của học viên mới lần này lớn đấy nhỉ, bây giờ đã bắt đầu vi phạm quy định của học viện rồi.” Một thanh niên có máu tóc dài màu nâu, dáng vẻ lười biếng liếc nhìn mọi người, cười ha ha nói.