Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2197 - Chương 2197. Ta Cảm Thấy Ngươi Rất Thích Hợp Làm Hậu Thuẫn!

Chương 2197. Ta cảm thấy ngươi rất thích hợp làm hậu thuẫn!
Chương 2197. Ta cảm thấy ngươi rất thích hợp làm hậu thuẫn!

“Vị học trưởng này, ta đâu có vi phạm quy định, là bọn họ ra tay trước.” Vương Đằng giơ tay lên, bày ra bộ dạng người bị hại nói.

“Ngươi chính là học đệ Vương Đằng nhỉ, ta ngưỡng mộ đại danh của ngươi đã lâu.” Thanh niên có mái tóc dài màu nâu nhìn hắn một cách sâu xa, cười nói.

Vương Đằng sửng sốt, không ngờ danh tiếng của mình lại lớn như vậy, đến cả người của hội Trọng tài học viện cũng biết hắn.

“Được rồi, mọi chuyện đã rất rõ ràng, ai ra tay trước thì trừ điểm của người đó. Người đã ra tay trừ ba trăm điểm, người còn lại trừ một trăm điểm, ngoài ra còn đưa về giáo dục một chút, học thuộc nội quy của học viện, để lần sau không vi phạm nữa.” Thanh niên có mái tóc dài màu nâu cười, cũng không nói gì với Vương Đằng nữa, vung tay lên, nói với đám người người đàn ông sừng rồng: “Các ngươi có không phục không?”

Sắc mặt của người đàn ông sừng rồng lập tức trở nên khó coi.

Hắn chẳng làm gì cả, chỉ đánh ra một quyền, đã bị trừ mất ba trăm điểm.

Một cảm giác được gọi là đau lòng đột nhiên dấy lên trong lòng hắn.

Một quyền này, hơi đắt!

“Không phải chứ, vậy mà lại bị trừ một trăm điểm!” Vẻ mặt của những người phía sau người đàn ông sừng rồng đều khẽ biến đổi, bọn họ mới là người thảm nhất, đến tay còn chưa động, mà đã bị trừ mất một trăm điểm, còn có chuyện gì đáng giận hơn chuyện này sao?

Những người này đều là thiên tài, mặc dù đã tới học viện được mấy ngày, nhưng chẳng có mấy ai chịu nghiêm túc đọc nội quy của học viện, tối đa cũng chỉ xem vài thứ khá quan trọng, cho nên mới ngu ngốc tới tìm Vương Đằng gây phiền toái.

Đương nhiên, có vẻ bọn họ cũng không ngờ Vương Đằng lại vô liêm sỉ như vậy, trực tiếp gọi người của hội Trọng tài ở học viện tới.

“Nếu không phục, thì có thể ra tay thử xem.” Thanh niên có mái tóc dài màu nâu nhìn biểu cảm như ăn phải phân chó kia của người đàn ông sừng rồng, mỉm cười nói.

Hắn hiểu rất rõ tình cách của những thiên tài này, dù sao hắn cũng từng như vậy.

Nhưng nếu thật sự ra tay, hắn sẽ dạy những học đệ này biết, thế nào là trên người có người.

“Anh trai của ta là nghị viên của hội Trọng tài học viện...” Người đàn ông sừng rồng còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời.

“Ta biết, Chúc Long Dã phải không, ta quen, tộc Chúc Long các ngươi ta vừa nhìn đã nhận ra.” Thanh niên có mái tóc dài màu nâu phớt lờ nói.

“...” Khóe mắt của người đàn ông sừng rồng giật giật.

Hắn biết thanh niên có mái tóc dài màu nâu trước mắt căn bản không sợ anh trai của hắn, cũng không cần thiết phải xin xỏ nữa.

“Có thể để ta nói với hắn hai câu được không?” Người đàn ông sừng rồng nhìn về phía Vương Đằng.

“Bỏ đi, nể mặt Chúc Long Dã, ta sẽ cho ngươi thời gian nói vài câu.” Thanh niên có mái tóc dài màu nâu nói.

“Cảm ơn!” Người đàn ông sừng rồng gật đầu nói cảm ơn, sau đó gương mặt lộ ra vẻ khinh thường, nhìn về phía Vương Đằng nói: “Ta vốn tưởng rằng ngươi có thể leo lên Tinh bảng, bất kể năng lực thế nào, thì ít nhất cũng không sợ chiến đấu một trận, không ngờ lại tìm hội Trọng tài của học viện tới, xem ra là ta đã đánh giá cao ngươi rồi.”

“Không sao, Vương Đằng ta cả đời làm việc, không cần kẻ khác đánh giá cao.” Vương Đằng chính nghĩa lẫm liệt nói.

“...” Người đàn ông sừng rồng trực tiếp bị nghẹn họng, cảm thấy mình đang đánh một quyền lên bông vải.

Nếu đổi thành thiên tài khác, thì e rằng đã bị câu nói này của hắn chọc giận từ lâu rồi, nhưng Vương Đằng dường như căn bản không để ý tới thể diện, thậm chí có thể nói là cực kỳ vô sỉ.

“Phụt!” Nguyệt Kỳ Xảo bật cười, cảm thấy cơn buồn bực vì bị làm nhục vừa rồi, lúc này đã tiêu tan không ít.

Việc Vương Đằng làm, quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Mặc dù trông như không tạo thành bất cứ sát thương gì cho người đàn ông sừng rồng kia, nhưng lại khiến người ta vô cùng chán ghét, nàng cảm thấy hả giận một cách khó hiểu.

Sắc mặt của người đàn ông có mái tóc dài màu nâu và những người trong hội Trọng tài của học viện kia đều trở nên kỳ lạ.

Con mẹ nó cả đời làm việc, cũng không cần người khác đánh giá cao!

Một người lại có thể vô sỉ như vậy.

Bọn họ hoàn toàn không tin những lời nói này, nhưng độ mặt dày của Vương Đằng, khiến bọn họ không thể không bái phục.

Bọn họ chưa từng thấy thiên kiêu như vậy bao giờ.

Những thiêu kiêu đó, kẻ nào chẳng để mắt cao hơn đầu, xem trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì khác, còn đến Vương Đằng, thì có vẻ hoàn toàn không như vậy nữa.

“Hừ!” Người đàn ông sừng rồng hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng trổ tài ăn nói với ta, hôm nay ta tới đây, chắc hẳn ngươi đã biết là ta tới vì điều gì, đó không phải là thứ ngươi có thể nắm giữ, ta khuyên ngươi trả nó lại cho tộc Chúc Long ta, nếu không thì chuyện này vẫn chưa xong đâu.”

Nguyệt Kỳ Xảo không khỏi sửng sốt, Vương Đằng cầm thứ gì của tộc Chúc Long sao? Chẳng trách đối phương lại tìm tới tận cửa.

Đôi mắt của thanh niên có mái tóc dài màu nâu kia cũng lóe lên một tia tinh quang, tỏ ra hơi kinh ngạc.

Hắn vốn tưởng rằng Chúc Long Sơn này chỉ vì Vương Đằng leo lên Tinh bảng, cho nên muốn đọ sức với Vương Đằng một chút, không ngờ còn có ẩn tình.

Vương Đằng cầm đồ của tộc Chúc Long, cái này không thể tin được.

Dựa vào tính tình của tộc Chúc Long, sao có thể để đồ của mình cho kẻ ngoại tộc cầm được.

Huống hồ nhìn dáng vẻ của Chúc Long Sơn, đồ Vương Đằng cầm, chắc chắn không phải vật đơn giản.

Nhưng, Vương Đằng lại để lộ ra vẻ vô tội, nói: “Ngươi đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu, ta có lấy đồ vật gì của tộc Chúc Long các ngươi sao? Ngươi đừng tùy tiện vu oan người khác.”

Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Đồ vật”.

Cơ thịt trên mặt Chúc Long Sơn không khỏi co rúm lại, đôi mắt lóe lên vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Vương Đằng: “Ngươi dám sỉ nhục tộc Chúc Long ta!”

“Ta có sỉ nhục tộc Chúc Long các ngươi sao?” Vương Đằng nhìn Nguyệt Kỳ Xảo ở bên cạnh, hỏi: “Ngươi nghe thấy ta sỉ nhục tộc Chúc Long bọn họ rồi sao?”

Hết chương 2197.
Bình Luận (0)
Comment