Từng phù văn huyền ảo lúc ẩn lúc hiện trong Hỗn Độn, những phù văn thần bí mà nhỏ bé giống như nối với nhau thành chuỗi xiềng xích dài hẹp, liên tiếp quấn quanh vết nứt trong Hỗn Độn.
Vô số xiềng xích phù văn đan vào nhau, giống một cái lưới lớn, bao phủ cả đất trời, thậm chí còn không ngừng lan tràn ra khắp Hỗn Độn, tựa như đan kết cả trời đất.
“Đây là?” Vương Đằng thấy cảnh này mà khiếp sợ.
Bí cảnh Hỗn Độn!
Đây chính là bí cảnh Hỗn Độn!
Hỗn Độn vô biên vô hạn, xiềng xích quy tắc thiên địa lúc ẩn lúc hiện, dù Vương Đằng đã sớm hiểu rõ một số điểm trong ‘sổ tay bí cảnh’ nhưng khi thật sự chứng kiến mới phát hiện tất cả đều không thể nào tin nổi, căn bản không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt chính xác được.
Tất cả lời nói và ngôn từ đều vô vị phù phiếm, có thể miêu tả được một hai ý thật coi như tốt lắm rồi.
“Quá thần kỳ!” Giọng nói Viên Cổn Cổn vang lên. Nó không nhịn được mà hiện thân, nhìn cảnh Hỗn Độn trước mặt: “Có thể đi vào bí cảnh Hỗn Độn một lần, đời Viên Cổn Cổn ta đây đúng là đáng giá. Sau này đi ra ngoài cũng có tư cách khoác lác.”
“Chết cũng không tiếc sao?” Vương Đằng nghiêng qua liếc nó.
“Khụ khụ, không phải, ta còn muốn sống ngắm nhiều phong cảnh hơn.” Viên Cổn Cổn ho khan nói.
“Không có tiền đồ.” Vương Đằng liếc mắt: “Mau trở về đi, đừng để những người khác nhìn thấy.”
“Được! Được! Được!” Viên Cổn Cổn cũng biết lần này mình hơi lỗ mãng nên vội vàng biến mất, nhưng giọng nói vẫn còn vang lên trong đầu Vương Đằng:
“Vương Đằng, ngươi nhìn những vết nứt không gian kia đi, có xiềng xích phù văn thiên địa huyền ảo đan vào nhau, đó là do pháp tắc căn nguyên thiên địa lộ ra mà thành, căn bản không thể nhìn thấy ở bên ngoài vũ trụ.”
“Nếu võ giả cấp Giới Chủ có thể tu luyện ở nơi này, nhất định sẽ nhanh chóng lĩnh ngộ được lực pháp tắc căn nguyên.”
“Vũ trụ chúng ta ở quá mức hoàn thiện, pháp tắc căn nguyên được giấu kín, không thể lộ ra ngoài, mắt thường không thể nhận ra, võ giả chỉ có thể từ từ cảm ngộ.”
“Nhưng nơi này lại khác, ở nơi đây chỉ cần dùng mắt thường cũng thấy pháp tắc căn nguyên, những pháp tắc căn nguyên này kết hợp hoàn hảo ở chung một chỗ.
“Sự hình thành, diễn biến của vũ trụ, sự vận hành của quy tắc, tất cả đều nằm trong đó, thế nên cảm ngộ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Chính vì lẽ đó mà danh ngạch bí cảnh Hỗn Độn mới quý giá đến thế, ngươi chỉ có thời gian ba tháng, ngươi phải nắm chắc cơ hội.”
Viên Cổn Cổn tận tình khuyên bảo.
“Ta biết rồi!” Ánh mắt Vương Đằng quét quanh Hỗn Độn và vết nứt không gian ở phía trước, gật đầu.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao bên ngoài không có bất kỳ tin tức hình ảnh văn tự hay video về bí cảnh.
Bởi vì hình ảnh, văn tự hay video căn bản là vô dụng. Chúng không thể truyền tải hết những pháp tắc căn nguyên hiện hóa này.
Chỉ có tận mắt chứng kiến, cảm ngộ nó.
Sau đó ánh mắt của Vương Đằng nhìn xuống bên dưới.
Phía sau hắn là xoáy nước lúc tiến vào, ở dưới là một hòn đảo khổng lồ lơ lửng trong hư vô và Hỗn Độn.
Dựa theo ghi chép của ‘sổ tay bí cảnh’, hòn đảo này là trạm trung chuyển bí cảnh Hỗn Độn, bất kỳ học viên nào tới đây đều phải đặt chân lên đó trước.
Mỗi bí cảnh đều có một hòn đảo như vậy.
Nó do cường giả của học viện dùng thực lực mạnh mẽ ngưng tụ thành.
Đến cấp Giới Chủ, trong cơ thể tự hình thành thế giới, đừng nói là đảo nhỏ, ngay cả một tinh cầu cũng có thể sáng tạo ra.
Lần đầu tiên tới bí cảnh Hỗn Độn, tất nhiên Vương Đằng muốn lên hòn đảo kia trước.
Vương Đằng không hề do dự, thân hình chợt lóe lên, xông thẳng xuống dưới.
Khoảng cách giữa hắn với phía dưới nhìn như rất gần nhưng khi thật sự bay đi hắn mới phát hiện thật ra hòn đảo kia còn ở rất xa.
Nhìn núi chạy chết ngựa e là đạo lý này đây.
Vương Đằng chỉ có thể lấy ra phi thuyền vũ trụ, trực tiếp bay xuống đó.
Từ từ tới gần, toàn cảnh hòn đảo cũng dần rõ ràng hơn. Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe lên, phát hiện thì ra nó khổng lồ lạ thường tới vậy, đường kính kia có thể ngang với một tinh cầu.
Khi phi thuyền nhích tới gần, có ánh sáng lấp lánh từ trên bay ra, rơi trước mặt phi thuyền.
Đó là một thanh niên mặc áo bào dài màu xám trắng. Hắn đứng chắp tay trước phi thuyền, trên áo bào dài màu xám trắng có ký hiệu của hội Trọng tài học viện.
Vương Đằng khẽ giật mình trong lòng, lập tức bay ra ngoài phi thuyền, đi tới trước mặt đối phương.
Mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’, Vương Đằng nhìn thấu thực lực của đối phương một chút, đây có lẽ là tồn tại cấp Giới Chủ!
“Ta là nhân viên công tác của hội Trọng tài học viện, đồng thời cũng là tiếp dẫn sứ ở hòn đảo này.” Thanh niên mặc áo bào dài màu xám trắng thản nhiên nói: “Ngươi là học viên mới sao?”
“Lại là hội Trọng tài học viện.” Vương Đằng hơi ngạc nhiên, cảm giác chỗ nào cũng có hội Trọng tài của học viện này, ngay cả trong bí cảnh Hỗn Độn cũng có, hơn nữa đối phương còn là tiếp dẫn sứ của hòn đảo này, xem ra thân phận không đơn giản.
Trong lòng xuất hiện những suy nghĩ như vậy, Vương Đằng gật đầu, đáp: “Đúng, ta là học viên mới, lần đầu tiên tới bí cảnh Hỗn Độn này.”
“Học viên mới mà có thể tới bí cảnh Hỗn Độn.” Tiếp dẫn sứ liếc nhìn đánh giá Vương Đằng, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Vương Đằng.” Vương Đằng nhíu mày, sau đó vẫn báo tên của mình.
“Đi theo ta.” Tiếp dẫn sứ có vẻ đăm chiêu, gật đầu, không hỏi nhiều thêm, xoay người bay đi.
Vương Đằng lập tức đuổi theo.
“Hòn đảo này không có tên, bởi vì nó là trạm trung chuyển thế nên rất nhiều học viên đặt tên nó là hòn đảo trung chuyển luôn.”
Tiếp dẫn sứ vừa dẫn đường vừa giới thiệu.
“Hòn đảo trung chuyển!” Vương Đằng nhắc lại lần nữa trong miệng, trong lòng thầm nói: “Đúng là qua loa quá.”
Hòn đảo bị ánh sáng bao quanh, giống như một bọt khí khổng lồ. Tiếp dẫn sứ lấy ra một tấm lệnh bài, hơi lắc một cái, rồi dẫn Vương Đằng thuận lợi đi vào trong.
Sau đó hắn đưa lệnh bài trong tay ném cho Vương Đằng, nói thêm: “Lệnh bài này là bằng chứng ra vào, ngươi nhỏ một giọt máu lên trên là có thể sử dụng rồi.”