“Ngoài thể mẹ tộc Nghĩ Nhân ra, dường như nơi này cũng không người khác.” Vương Đằng bước lên trước, đi tới bên cạnh kén sáng thể mẹ tộc Nghĩ Nhân hình thành, đặt tay lên trên, nhắm mắt lại.
Một lát sau, hắn mới từ từ mở mắt, cạn lời nói: “Quả nhiên là do thứ này, một lần một cắn nuốt hết ba đốm sáng vàng, hại hai ta cái gì cũng không mò được.”
“Haiz.” Viên Cổn Cổn không khỏi thở dài, ủ rũ nói: “Hai người chúng ta bất chấp nguy hiểm đánh giết Hỗn Độn thú, lại để thứ này được lợi.”
“Ngươi? Ngươi mà mạo hiểm cái gì?” Vương Đằng nghiêng đầu liếc nó: “Người mạo hiểm là ta mà.”
“Hì hì, ta theo bên cạnh ngươi, không phải cũng theo mạo hiểm đấy sao.” Viên Cổn Cổn nịnh nọt, cười hì hì nói.
“Đi đi đi.” Vẻ mặt Vương Đằng đầy ghét bỏ đẩy nó ra, sau đó trầm ngâm nói: “Vừa nãy ta có kết nối với Elizabeth, nó đang ở thời kỳ lột xác mấu chốt, nếu như có thể có được đầy đủ đốm sáng vàng, có chỗ tốt cực lớn với nó.”
Viên Cổn Cổn nghe thấy Vương Đằng nói ra tên thể mẹ tộc Nghĩ Nhân, vẻ mặt lập tức hơi kỳ là, trong lòng quả thực không còn sức than phiền, nhưng mà nghe thấy lời Vương Đằng nói thêm phía sau, nó lập tức không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này nữa, kêu khổ nói: “Hả, còn phải cho nó nữa à.”
Rõ ràng là nó nếm được đốm sáng vàng này trước, kết quả, kết quả là, phải để người khác dùng trước.
Quá buồn bực!
Nếu như chưa từng thưởng thức mùi vị đó, nó còn không thất vọng mất mát đến mức như thế, nhưng bây giờ đã nếm thử, lại bảo nó nhìn đốm sáng vàng vào trong miệng người khác, loại cảm giác này thì khỏi phải nói.
“Ngươi phải xếp hàng sau rồi.” Vương Đằng sờ cằm: “Đừng quên còn có Tiểu Bạch nữa, ta là người thứ ba, ngươi là cuối cùng.”
Hắn đột nhiên nghĩ đến, Tiểu Bạch cũng đang lột xác, tất nhiên, đốm sáng vàng đối với Elizabeth có trợ giúp, tự nhiên cũng rất có ích với Tiểu Bạch.
Thậm chí nói theo tình cảm, Tiểu Bạch còn xếp trước Elizabeth, dù sao thời gian nó theo bên người Vương Đằng là dài nhất.
“Phụt!” Viên Cổn Cổn ôm ngực, xém phun ra một búng máu.
Người cuối cùng!
Người cuối cùng!
Người cuối cùng!
Ba chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu nó, Viên Cổn Cổn liền cảm thấy nhân sinh của mình tràn đầy bi thương.
Thì ra trong đội ngũ nhỏ này, địa vị của nó là thấp nhất!
Uổng nó tự xưng là Viên Cổn Cổn đại nhân, ai biết chỉ là tên làm việc vặt.
Không, quả thực còn không bằng tên làm việc vặt!
“Thì ra tên hề đúng là chính ta.” Viên Cổn Cổn cúi thấp đầu, trên người toát ra một hơi thở cực kỳ ủ rủ, buồn bã nói.
‘○? `Д′? ○’
“...” Vương Đằng.
Chẳng lẽ tên này bị đả kích rồi?
Có cần thiết hay không?
Có nghiêm trọng như vậy à?
“Khụ khụ, ngươi không sao chứ?” Hắn vội ho một tiếng, hỏi.
“Ngươi đừng để ý đến ta, ta chỉ là sinh mệnh trí năng không người yêu, không người thương, ta quá thảm.” Viên Cổn Cổn làm vẻ thảm thương nói.
“Thôi, cùng lắm thì ta nhường ngươi dùng trước, ta xếp cuối, được chưa?” Vương Đằng không nhịn được trợn trắng mắt, tên này dù sao cũng đã là người mấy trăm tuổi, lại còn già mồm cãi láo.
Hắn xem như nhìn hiểu rồi, mấy tên này đều là tổ tông, phải cúng bái.
Nhưng ai bảo hắn muốn mấy trợ lực này đâu.
Muốn có thu hoạch, tự nhiên phải có trả giá.
“Thật hả!” Mắt Viên Cổn Cổn sáng lên.
“Giả đó.” Vương Đằng cười mỉa một tiếng, không để ý nó nữa, tiếp tục săn giết Hỗn Độn thú, lúc này, còn không bằng săn giết nhiều thêm vài con Hỗn Độn thú, miễn cho không đủ chia.
“Đừng mà, nói chuyện phải giữ lời chứ.” Viên Cổn Cổn vội vàng đuổi theo, lải nhải nói.
Vương Đằng không thèm để ý nó, hắn đã tìm được vài con Hỗn Độn thú lạc đàn, nháy mắt ra tay, Hỏa Thiệt cuốn ra, bất ngờ đánh chết.
Những con Hỗn Độn thú này rốt cuộc chỉ có thực lực cấp Hằng Tinh và cấp Vũ Trụ, trong tình huống không chiếm ưu thế số lượng, Vương Đằng giải quyết cũng không quá phiền phức.
Mấy con Hỗn Độn thú hình dáng khác nhau, có con toàn thân giống như tạo thành từ dòng nước, có con tựa như ngưng tụ thành từ ngọn lửa, có con không khác gì tinh thú bình thường...
Nếu như không phải biết bọn chúng là Hỗn Độn thú, Vương Đằng xém cho rằng con kia là tinh thú.
Dưới Hỏa Thiệt Vương Đằng thi triển, mấy con Hỗn Độn thú còn không kịp phát ra kêu thảm đã hóa thành dòng khi Hỗn Độn bắn tung toé.
Đốm sáng vàng theo đó xuất hiện!
Bong bóng thuộc tính cũng nổi lên.
Vương Đằng lập tức cuốn nó về, sau đó bỏ chạy, sau lưng truyền đến trận trận tiếng gào thét và gầm rú đầy căm phẫn.
Hắn tìm chỗ an toàn nấp vào, sau đó tiến vào mảnh nhỏ không gian, đưa năm đốm sáng vàng trong tay tới gần kén máu Tiểu Bạch biến thành.
Trong kén máu liền truyền ra một đợt cảm xúc khát vọng.
Cực kỳ hiển nhiên, Tiểu Bạch cũng muốn cắn nuốt quả cầu sáng màu này, nó cảm nhận được chỗ tốt đốm sáng vàng mang tới.
Vương Đằng mỉm cười, đặt đốm sáng vàng lên trên kén máu.
Trong phút chốc, kén máu nhúc nhích một hồi, nuốt vào toàn bộ năm đốm sáng vàng.
Trong kén máu chợt có một quầng sáng màu vàng yếu ớt thoáng hiện.
“Còn muốn!”
Một ý niệm thông qua khế ước linh sủng truyền đến trong đầu Vương Đằng.
“Cả đám các ngươi, đều là kẻ tham ăn.” Vương Đằng cười mắng một câu: “Được rồi, ta lại đi săn giết Hỗn Độn thú nữa đây.”
Tiểu Bạch lại truyền đến cho Vương Đằng một cảm xúc cảm kích mà thân mật.
“Được được, ngươi ra sớm chút mới là báo đáp lớn nhất với ta, lần này làm sao cũng phải trở nên mạnh hơn mới được, tuyệt đối đừng phụ lòng kỳ vọng của ta.” Vương Đằng sờ lên kén máu, biến mất trong mảnh nhỏ không gian.
Hắn vẫn ôm rất lớn kỳ vọng với Tiểu Bạch, hy vọng nó có thể trở thành trợ lực cho mình, mà không phải chỉ làm một con thú cưng.
Lần này dung hợp tinh huyết của Huyết Nha lão tổ, cộng thêm “thể linh hồn” của Hỗn Độn thú, hắn tin tưởng Tiểu Bạch nhất định sẽ có biến đổi lớn, thực lực tăng vọt, quật khởi hoàn toàn.
Ở trận chiến thiên tài tranh bá, lúc Đế tử Vũ Vân Tiên của đế quốc Đại Càn, có một con cự thú Tinh Không Kim Dực Xích Thiên Hổ làm tọa kỵ, uy phong biết bao.