Tọa kỵ như thế, Vương Đằng cũng muốn một con.
Mặc dù hắn cũng có một con cự thú Tinh Không, thậm chí là một con cự thú Tinh Không còn kinh khủng hơn Kim Dực Xích Thiên Hổ, nhưng mà con đó lại không thể cưỡi.
Cho nên tọa kỵ này, phải nghĩ biện pháp khác.
Không thể nghi ngờ gì, Tiểu Bạch là thích hợp nhất.
Nếu như hắn có thể bồi dưỡng Tiểu Bạch thành trình độ như Kim Dực Xích Thiên Hổ, đây chẳng phải là cực kỳ có cảm giác thành công sao.
Nghĩ chút thôi cũng khiến người ta kích động.
Thế nhưng, dùng một con quạ máu me đầy đầu làm tọa kỵ, sao cứ cảm thấy hơi giống nhân vật phản diện nhỉ?
Vương Đằng sờ cằm, tự hỏi sau này có nên nhuộm lông cho Tiểu Bạch không đây, màu trắng thì thế nào? Như vậy cũng rất phù hợp với tên nó.
Lần này, Viên Cổn Cổn không nói gì nữa.
Nó nhìn ra được, Vương Đằng đối xử với Tiểu Bạch rất khác biệt.
Không cần thiết tranh thủ tình cảm, nó là sinh mệnh trí năng, phân công không giống Tiểu Bạch, Vương Đằng cần nó.
Lúc trước hành động như vậy chẳng qua là vì đốm sáng vàng mà thôi.
Nếu không cứ vậy mà chia xuống, đốm sáng vàng rất có thể không có phần của nó.
Trẻ con biết khóc mới có sữa uống.
Nó phải khóc.
Trong thời gian hơn một tháng tiếp đó, Vương Đằng vừa săn giết Hỗn Độn thú, vừa nhặt bong bóng thuộc tính trong Hỗn Độn, cả hai không chậm trễ.
Một tháng này, Vương Đằng săn giết lượng lớn Hỗn Độn thú, đồng thời cũng thu được lượng đốm sáng vàng, toàn bộ bị hắn đút cho Tiểu Bạch và thể mẹ tộc Nghĩ Nhân.
Hai con này tựa như không đáy, đút đốm sáng vàng một tháng, cũng không biết đã đút bao nhiêu, vẫn chưa cho bọn chúng ăn no.
Mặt Vương Đằng đều đen!
Mặt Viên Cổn Cổn cũng đen.
Nó vẫn luôn chờ Tiểu Bạch và thể mẹ tộc Nghĩ Nhân được đút no, sau đó tới đút cho nó.
Nhưng vẫn cứ chờ, chờ, rồi chờ, vẫn chờ không được.
Nó quả thực mong chờ muốn mỏi mắt!
Một ngày này, Vương Đằng lấy mười đốm sáng vàng vừa mới thu hoạch đút cho Tiểu Bạch và thể mẹ tộc Nghĩ Nhân, mỗi người năm quả.
Viên Cổn Cổn trông mong nhìn một màn này, nước miếng đều sắp chảy xuống.
“A!” Vương Đằng đột nhiên ngây ra, mừng rỡ nói: “Bão hòa rồi!”
Ngay vừa rồi, Tiểu Bạch và thể mẹ tộc Nghĩ Nhân đồng thời truyền đến cho hắn một ý niệm vào trong đầu, bọn chúng cảm giác được linh hồn căn nguyên của bản thân đã bão hòa, giai đoạn bây giờ không cách nào cắn nuốt quả cầu sáng màu nữa.
“Bão hòa!!” Viên Cổn Cổn phản ứng lại, cũng không khỏi mừng rỡ, nước mắt xém rớt xuống: “Rốt cuộc đến phiên Viên Cổn Cổn ta hu hu hu...”
“Mất mặt!” Vương Đằng cạn lời trợn trắng mắt.
Ầm!
Ầm!
Vào lúc này, kén máu Tiểu Bạch biến thành và kén sáng thể mẹ tộc Nghĩ Nhân biến thành thế mà đồng thời chấn động, bộc phát ra một hơi thở mạnh mẽ, quét ra bốn phía.
Ầm!
Bên trong mảnh nhỏ không gian, kén máu treo giữa không trung, ánh sáng màu máu nở rộ, giống như một mặt trời nhỏ màu máu.
Sóng khí màu máu đảo khắp bốn phương tám hướng, nguyên lực mạnh mẽ chấn động từ trong huyết kén bùng nổ ra.
Trong sóng khí còn có những ngọn lửa màu xanh đen đi kèm trong đó, giống như đóa hoa nở rộ, lấy kén máu làm trung tâm, lộng lẫy dị thường.
Các thiếu nữ tộc Hoa Linh bên dưới đều bị hấp dẫn tới, á nhìn lên trên bầu trời với nh mắt kinh hãi.
Ánh mắt Thiết Giáp Viêm Hạt cũng chấn động nhìn lên trời, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hâm mộ.
Nó ghen tị!
Xét theo dao động hơi thở ở nơi này, sau khi Tiểu Bạch phá kén mà ra, thực lực tuyệt đối sẽ tiến nhanh, vượt xa.
Mắt thấy Tiểu Bạch sắp quật khởi, mà nó vẫn dậm chân tại chỗ, trong lòng sao có thể cân bằng.
Nhưng nó cũng biết đây là cơ duyên của Tiểu Bạch, cho dù cho nó cũng không có một chút tác dụng nào.
Tinh huyết của Huyết Nha lão tổ, đối với một con bọ cạp như nó có thể có làm được gì.
Cho nên nó cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.
Vương Đằng đứng giữa không trung, ánh mắt liếc xuống phía dưới, cau mày, vung tay lên, dẫn theo Tiểu Bạch biến thành kén máu rời khỏi mảnh nhỏ không gian, chuyển tới trong không gian cắn nuốt.
Động tĩnh Tiểu Bạch phá kén quá lớn, hắn lo lắng sẽ tạo thành hư hại cho mảnh nhỏ không gian.
Phải biết rằng trong mảnh nhỏ không gian trồng không ít linh dược quý giá, lỡ như bị phá huỷ, hắn cũng không có chỗ khóc.
Các thiếu nữ tộc Hoa Linh nhìn thấy Vương Đằng mang kén máu đi, không khỏi thở phào, uy áp kén máu tản ra khiến các nàng có chút không thở nổi, tựa như đối mặt với sinh vật đáng sợ cấp cao hơn.
Nhưng các nàng biết trong kén máu là Tiểu Bạch, cho nên trong lòng cũng rất tò mò.
“Chị Hoa Tử, ngươi nói sau khi Tiểu Bạch phá kén, sẽ biến thành hình dạng thế nào?” Hoa Tiên Nhi nho nhỏ đứng bên cạnh Hoa Tử, ngẩng đầu, hai chùm tóc đuôi ngựa buống xuống, nhìn qua Hoa Tử, trong đôi mắt to đều là chờ mong.
Những thiếu nữ tộc Hoa Linh sinh sống lâu trong mảnh nhỏ không gian, quan hệ với Tiểu Bạch khá tốt.
Đặc biệt là Hoa Tiên Nhi, thường xuyên tìm Tiểu Bạch chơi, xém chút không xem nó thành một món đồ chơi cỡ lớn.
“Hmmm, ta cũng không biết nữa, có lẽ sẽ rất lợi hại.” Hoa Tử sờ đầu nhỏ của Hoa Tiên Nhi, cười nói.
“Người ta biết Tiểu Bạch nhất định sẽ trở nên rất lợi hại, nhưng mà người ta muốn biết nó sẽ biến thành hình dạng gì nha.” Hoa Tiên Nhi dẩu miệng, nàng cảm thấy chị Hoa Tử cực kỳ ngốc, nói gì mà như không nói ấy.
“Ây da, ta cũng không biết nữa, chờ là biết mà, hẳn là chẳng mấy chốc nữa sẽ phá kén mà ra thôi.” Hoa Tử gõ đầu Hoa Tiên Nhi.
Trẻ con gì đó, quả nhiên là phiền nhất.
“Được thôi, được thôi, ta không làm khó dễ chị Hoa Tử nữa. Khi còn bé, chị Hoa Tử nhất định không cẩn thận nghe đám Đại trưởng lão giảng bài.” Hoa Tiên Nhi làm bộ rất bất đắc dĩ nói.
“...” Hoa Tử.
Cái đứa này, trách ta à?
Ai nói nàng không nghe giảng đàng hoàng, rõ ràng là tri thức này hoàn toàn vượt giới hạn của nàng được không.
Ai biết một con quạ có thể biến thành hình dạng gì.
Huống chi đây còn hơn hẳn quy trình lột xác bình thường, không phải tiến hóa chủng tộc thông thường, hoàn toàn không có mục tiêu có thể tham chiếu.