Một bông tuyết không hề có điềm báo trước rơi từ trên trần xuống, bụp một tiếng đập lên mặt đất.
“Không xong, trần nhà bị nứt!” Mọi người vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện hàn băng đóng ở vị trí trung tâm trần đang lan tràn ra vô số vết nứt, đồng tử của tất cả không khỏi co rụt lại.
Rắc rắc rắc…
Cùng lúc đó, từng tiếng vỡ vụn cũng vang lên theo, quanh quẩn bốn phía.
Mọi người phát hiện không chỉ có hàn băng ở trên trần, kể cả vách tường xung quanh, trên cột cung điện đều đang nứt ra.
Cả đại điện bắt đầu chấn động, giống như muốn sụp xuống.
Những kiến trúc này đã tồn tại trong thời gian quá dài, nếu không có hàn băng chống đỡ, thì đã sớm sụp đổ.
Hiện giờ hạt châu màu băng lam đã bị Vương Đằng lấy đi, không có lực hàn băng, chỉ sợ những kiến trúc này phải trở về bụi bặm.
“Chuyện này…” Tất cả mọi người không khỏi quá sợ hãi.
“Đi mau, nơi này sắp sụp rồi.” Duy Na vội vàng quát to.
“Duy Na, có khi trên ba cái xác đóng băng kia có bảo vật, chúng ta không thể đi một chuyến uổng công, phải mang chúng theo.” Tất Nghiêu lập tức truyền âm nói.
“Được, ngươi và hai người Viên Bạch, Tần Tuyền đến cướp xác đóng băng, ta và Đồng Ân chặn đám người Cốc Phi Ưng.” Duy Na không hề do dự, quyết định thật nhanh truyền âm nói.
Vừa dứt lời, nàng đã xông về phía ba người Cốc Phi Ưng.
Đối phương không hề ngốc, lúc này cũng chuẩn bị nhằm vào ba cái xác đóng băng kia.
Đáng tiếc đám người Duy Na nhanh hơn mộ bước, đã sớm vọt đến trước mặt chúng, lúc này đám ngươi Duy Na không còn cố kỵ, đều tự phát động công kích đánh tới.
“Duy Na, các ngươi định nuốt một mình, khẩu vị quá lớn rồi đấy.” Cốc Phi Ưng hừ lạnh một tiếng, nghênh đón, đồng thời miệng quát to: “Kath, Cát Hoa, các ngươi đến cướp xác đóng băng.”
“Được!” Hai người khác trực tiếp xông về phía cái xác đóng băng.
Rầm!
Bên này, Cốc Phi Ưng đã va chạm với hai người Duy Na, Đồng Ân.
“Một mình ngươi lại định ngăn cản hai người chúng ta.” Duy Na đánh ra một chưởng, chặn đối phương lại.
Đồng Ân lại không ra tay, ngăn cản võ giả nữ Kath, cuối cùng chỉ có thanh niên tên Cát Hoa kia xông về phía một cái xác đóng băng.
“Chậc chậc, tranh cướp kịch liệt như vậy.” Vương Đằng lẩn trong kẽ hở không gian, nhìn một cảnh này, không khỏi líu lưỡi.
Hắn không cướp ba cái xác đóng băng kia, không biết vì sao, hắn cảm thấy vẫn không nên động vào xác đóng băng kia thì tốt hơn.
Đặc biệt là cái xác đóng băng trên vương toạ kia, đối phương vẫn còn sống, lúc này hàn băng sắp phá vỡ, không biết tồn tại kia có phá băng sống lại không?
Đột nhiên Vương Đằng khẽ chớp mi, rung động trong lòng.
Hắn nhìn thấy ánh mắt của cái xác đóng băng trên vương tọa kia hình như không giống với trước, như có một chút sức sống, không còn trầm lặng nữa.
Trong phút chốc, da đầu Vương Đằng tê dại, lạnh cả sống lưng.
“Đi nhanh lên! Đi nhanh lên! Quá nguy hiểm!” Vương Đằng không còn tâm tư nhìn xem náo nhiệt nữa, lập tức chạy ra ngoài.
Hắn xuyên thẳng qua vùng đất trống ở giữa đại điện phía trước, sau đó đẩy tốc độ lên nhanh nhất, vọt tới trước mặt băng.
“Hình như không còn kiên cố vậy nữa!” Vương Đằng thì thầm một tiếng, đánh ra một quyền, tạo ra một cái lỗ lớn trên tường băng, lập tức xông ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn dọc theo đường cũ xuyên đến khe băng lúc trước, chạy đi xa, không hề lưu lại.
Ầm rầm!
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nổ.
Trong hỗn độn, lục địa được tạo thành từ núi băng, cánh đồng băng kia lại đột nhiên sụp đổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ hàn băng nổ tung.
“Shhh!” Vương Đằng hít một hơi khí lạnh, thầm kinh hãi không thôi.
Tồn tại kia sẽ không sống lại thật chứ?
Quá sợ hãi! Chạy mau! Chạy mau…
Một đại lục hàn băng lớn như vậy vỡ vụn trong hỗn độn!
Có lẽ không lâu nữa, hàn băng này sẽ hoàn toàn trở về hỗn độn, không tồn tại nữa!
Vương Đằng rung động trong lòng, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao khắp đại lục hàn băng lại đột nhiên nổ mạnh sụp đổ?
Hắn vốn cho rằng tối đa chỉ có khu vực kiến trúc kia sụp đổ xuống, nhưng hiện giờ xem ra không phải như vậy.
Sau khi hắn rời đi, bên trong tuyệt đối đã phát sinh chuyện gì.
Có lẽ nó bị tạo thành sau khi tồn tại kia sống lại, có lẽ chỉ bởi vì mất đi hạt châu màu băng lam chống đỡ, cho nên dẫn đến đại lục hàn băng vỡ vụn.
Đều có khả năng!
Nhưng lúc này Vương Đằng đã không thể chứng thực được.
Hắn lập tức đi ra, không dám lưu lại chút nào.
Đây tự nhiên là bởi vì tồn tại chưa chết kia.
Vương Đằng cảm thấy mình cầm bảo vật của đối phương đi, nếu tồn tại kia biết được, sợ rằng sẽ đến tìm hắn.
Cho nên vẫn nhanh chạy đi!
Chạy được bao xa thì chạy.
Đối mặt với cường giả chưa biết cảnh giới, Vương Đằng nhất định nghe theo trái tim mình.
Đó tuyệt đối không phải là tồn tại hắn có thể chống lại được.
Trên đường bỏ chạy, hắn nhìn thấy rất nhiều Hỗn Độn thú lao ra khỏi đại lục hàn băng kia, gào thét bỏ chạy về bốn phương tám hướng, nhưng bị không ít mảnh nhỏ hàn băng đánh trúng, lập tức bị nổ tung thành dòng khí hỗn độn.
Ngay sau đó, Vương Đằng lại thấy mấy bóng người hoảng hốt chật vật lao ra khỏi đại lục hàn băng, gần như không hề ngừng lại, mau chóng chạy vào trong hỗn độn.
“Là bọn họ!”
Một suy nghĩ nảy lên trong đầu Vương Đằng, hắn lập tức nghĩ đến đám người Duy Na.
Căn cứ vào số lượng tia sáng kia, hình như đám người này đều trốn thoát, không có ai tử vong.
Chẳng lẽ tồn tại kia không giết người sao?
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Đằng, tốc độ dưới chân hắn nhanh hơn, hai chiến kỹ Độn Quang và Không Thiểm đồng thời sử dụng, dần dần vào trong hỗn độn, cho đến khi cuối cùng không nhìn thấy được đại lục hàn băng kia nữa.
Cũng không biết bay đi bao xa, Vương Đằng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhìn về sau lưng mới chậm rãi dừng lại.
“Chạy xa như vậy, chắc đã an toàn rồi chứ?” Vương Đằng liếc nhìn xung quanh, hơi yên tâm.
Nơi đây ở trong một dòng khí hỗn độn, có một lục địa nhỏ không biết hình thành từ khi nào, không ít tảng đá hỗn loạn ngổn ngang, tảng đá kỳ lạ lởm chởm.