Vương Đằng khoanh chân ngồi trên một tảng đá.
Trong dòng khí hỗn độn, pháp tắc thay đổi khiến quy tắc quanh mình hơi hỗn loạn, cũng có thể che chắn một chút cảm ứng.
Cho nên Vương Đằng mới lựa chọn ẩn nấp trong dòng khí hỗn độn, giờ phút này hắn còn bao trùm một tầng năng lượng căn nguyên Hỗn Độn ở trên người nên càng tầm thường, kể cả Hỗn Độn thú đều không phát hiện được hắn.
“Nguy hiểm thật!” Vương Đằng lại nhẹ nhàng thở ra, không khỏi thì thào tự nói.
Sau đó hắn không nhịn được hơi kích động trong lòng, cảm thấy hạt châu màu băng lam này nhất định là thứ tốt cực phẩm!
Đám người Duy Na, Tất Nghiêu bận rộn hồi lâu, kết quả chỗ tốt lớn nhất còn không phải bị hắn bỏ vào trong túi sao.
Kiếm được chỗ tốt từ trong đám học viên cũ cấp Vực Chủ.
Ngẫm lại còn khá kích thích!
Nghĩ như thế, hắn đã khẩn cấp định đi vào không gian cắn nuốt, cẩn thận nghiên cứu hạt châu màu băng lam này.
Dù sao nơi này thật an toàn…
An toàn con khỉ ấy!
Sắc mặt của Vương Đằng đột nhiên cứng ngắc lại, toàn thân giống như bị đóng băng, đầu gối… không, thiên linh cái đều thiếu chút nữa nổ ra.
Kinh sợ!
Kinh khủng!
Không biết từ khi nào một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, ánh mắt hờ hững, vẻ mặt bình thản.
Đây là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt tang thương lại mang chút uy nghiêm, quần áo trên người vô cùng đẹp đẽ quý giá, lộ ra phong cách cổ xưa, giống như không phải kiểu dáng lưu hành hiện giờ.
Hắn có mái tóc màu đen, tùy tiện buông xõa trên vai, có vẻ rất phóng khoáng và xuất trần.
Vương Đằng không khỏi rất muốn một mình tĩnh lặng.
Thật đó, một mình là được!
“Đại lão, có phải chúng ta đã gặp ở đâu không?” Vương Đằng nuốt ngụm nước bọt, ngượng ngùng nói.
“Trước đó đã gặp, sao thế, quên rồi à?” Đối phương thản nhiên nói, lững thững đi tới, ngồi trên một tảng đá cách Vương Đằng không xa.
“Ha ha, không dối gạt ngươi, trí nhớ của ta không tốt lắm.” Suy nghĩ của Vương Đằng chuyển động điên cuồng, tự hỏi vô số cách chạy trốn, nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, cười giả lả nói.
“Vậy có phải ngươi cũng quên đã cầm thứ gì của ta đi không?” Người đàn ông trung niên như như cười như không nhìn hắn.
“Chuyện này, này không quên.” Vương Đằng bất đắc dĩ trong lòng, dùng dị hỏa thiên địa bao bọc lấy hai tay, lập tức lấy hạt châu màu băng lam ra, nói: “Ngươi nhất định đừng hiểu lầm, ta không phải trộm. Ta chỉ cho rằng nó là vật vô chủ, cho nên lấy để chơi đùa, ta không có ý gì xấu cả, hiện giờ ta trả nó cho ngươi.”
“Đúng là tên láu cá.” Người đàn ông trung niên không nhịn được bật cười một tiếng, ánh mắt dừng lại trên dị hỏa thiên địa trong tay Vương Đằng, sau đó chìa tay, hút hạt châu màu băng lam vào tay.
Hạt châu màu băng lam lại không hề ảnh hưởng gì đến hắn, hàn băng chưa hề xuất hiện trên tay hắn.
Khóe mắt Vương Đằng khẽ giật, rõ ràng bảo vật đã đến tay, hiện giờ lại không thể không trả cho đối phương.
Tâm tình này khó chịu dữ dội.
Thật sự đang nhìn một con vịt đến miệng còn bay đi.
Từ khi Vương Đằng tu luyện đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.
Thứ đến trong miệng hắn, cho đến bây giờ đều chưa từng nhổ ra đâu.
Nhưng lúc này hắn không thể không nhổ ra, bằng không sợ rằng miệng đều bị đánh lệch.
Lúc nên nghe theo trái tim, vẫn phải nghe theo trái tim mách bảo.
Đối mặt với tồn tại giống như người đàn ông trước mắt này, Vương Đằng thật sự không dám ôm tâm lý may mắn gì cả.
Bảo vật không còn thì không còn đi, nhưng tính mạng chỉ có một.
Vì bảo vật mà đánh mất tính mạng, đã quá mức ngu xuẩn.
Về chuyện đối phương có giết hắn không?
Vương Đằng cảm thấy khả năng không lớn, cường giả thế này, chỉ sợ hắn giống như một con kiến bé nhỏ trong mắt đối phương mà thôi, không hề thu hút, chỉ cần không trêu chọc đối phương, như vậy vẫn có thể giữ được cái mạng nhỏ.
Huống hồ nơi đây là bí cảnh Hỗn Độn của học viện tinh không thứ bảy, lối vào bí cảnh đều có cường giả cao nhất của học viện trấn giữ, vậy trong bí cảnh sẽ không có cường giả sao?
Vương Đằng không tin không có cường giả trấn giữ, nơi đây chắc chắn có cường giả.
Chỉ cần người đàn ông trung niên trước mắt này có điều kiêng kỵ, hắn lại đã trả hạt châu màu băng lam, ít nhất có thể giữ được tính mạng.
Trong nháy mắt có rất nhiều ý tưởng lóe lên trong đầu Vương Đằng, ngược lại không còn đau lòng vì phải trả hạt châu nữa.
Người đàn ông trung niên quan sát hạt châu màu băng lam trong tay, ánh mắt giống như hơi hồi ức, hỏi: “Biết đây là cái gì không?”
“Không biết.” Vương Đằng thành thật đáp.
“Không biết ngươi cũng lấy?” Người đàn ông trung niên giống như không biết nói gì.
“Hì hì, tuy rằng ta không biết nó là cái gì, nhưng nhất định là bảo vật không sai được.” Vương Đằng gãi đầu, cười hì hì nói.
“Thứ này có tác dụng cho võ giả hệ Băng, ngươi là võ giả hệ Băng?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Đúng thế.” Vương Đằng không giấu giếm nữa, chìa tay, nguyên lực hệ Băng xuất hiện trong tay.
“Hệ Băng, hệ Hỏa, mới vừa rồi ngươi sử dụng dị hỏa thiên địa đúng không?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Ờm… ngươi tinh mắt.” Vương Đằng biết không giấu giếm được đối phương nữa, gật đầu thừa nhận.
Người này chắc là võ giả hệ Băng, một võ giả hệ Băng không đến mức dòm ngó dị hỏa thiên địa của hắn đấy chứ.
“Khá thú vị, ta nhớ lúc ngươi lấy hạt châu này đi đã vận dụng ba loại dị hỏa thiên địa.” Người đàn ông trung niên lại nói.
Vương Đằng kinh hãi trong lòng, đối phương còn biết cả việc này.
Xem ra tuy rằng lúc đó hắn bị đóng băng, nhưng thật sự có thể nhìn thấy được tình hình bên ngoài.
Vì lấy hạt châu màu băng lam này, Vương Đằng không thể không hiện thân, coi như mạo một cái hiểm, hiện giờ xem ra hiểm này vẫn ứng nghiệm.
“Đúng vậy!” Hắn không thay đổi sắc mặt, nhưng trên thực tế đã chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy.
Quá nguy hiểm!
Đối mặt với một siêu cường giả chưa biết cảnh giới, lại còn để lộ ra ba loại dị hỏa thiên địa của mình, Vương Đằng cảm thấy mình sắp xong.