Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2277 - Chương 2277. Người Sống Lại! Băng Ly Châu! (2)

Chương 2277. Người sống lại! Băng Ly châu! (2)
Chương 2277. Người sống lại! Băng Ly châu! (2)

Mặc dù đối phương không phải là võ giả hệ Hỏa, nhưng ba loại dị hỏa thiên địa, khó bảo đảm đối phương không động lòng.

“Ba loại dị hỏa! Tuổi còn trẻ đã thu phục được ba loại dị hỏa thiên địa, ngươi thật đặc biệt.” Người đàn ông trung niên hơi cảm thán nhìn Vương Đằng nói.

Vương Đằng luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao người này còn khen ngợi hắn vậy? Nhưng thấy đối phương không có ý cướp đoạt, ít nhiều gì cũng thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hắn không thả lỏng cảnh giác, vẫn chuẩn bị trốn chạy bất cứ lúc nào, sau đó khiêm tốn trả lời

“Tiền bối khen quá lời.”

“Hạt châu này tên là Băng Ly châu, là một loại tinh hạch của cự thú Tinh Không tên là Hàn Băng Ly Long.” Người đàn ông không để ý đến suy nghĩ của Vương Đằng, giơ hạt châu màu băng lam lên trước mắt, đột nhiên nói.

“Cái gì??!” Vương Đằng kinh ngạc, rung động nói: “Tinh hạch… của cự thú Tinh Không, Hàn Băng Ly Long!!”

Hắn thật sự bị hù sợ.

Hắn biết Hàn Băng Ly Long, đó là một loại cự thú Tinh Không cực kỳ hiếm thấy, có được lực lượng cực hàn, tuyệt đối là một loại cự thú Tinh Không cực kỳ mạnh mẽ.

Hạt châu màu băng lam trước mắt này lại là tinh hạch… của Hàn Băng Ly Long?!

Nếu không nói, dù thế nào Vương Đằng đều không thể ngờ nổi hạt châu này lại có lai lịch thần kỳ đến vậy.

“Không đúng, Hàn Băng Ly Long chính là cự thú Tinh Không, thân xác khổng lồ cỡ nào, cho dù là tinh thạch cũng phải cực kỳ to lớn chứ?” Vương Đằng cảm thấy mình phát hiện vấn đề, chợt phản ứng kịp, nói.

Việc này hắn rõ ràng nhất, tinh hạch của Hư Vô Thôn Thú lớn bao nhiêu, chẳng lẽ hắn còn không biết sao?

“Tinh hạch của cự thú Tinh Không thật sự cực kỳ to lớn, nhưng đó là khi chúng nó còn sống, sau khi chết, tinh hạch của chúng nó sẽ cô đọng lại, đương nhiên không thể xác định được độ lớn nhỏ sau khi cô đọng, mỗi loại thú một khác.” Người đàn ông trung niên liếc nhìn Vương Đằng, giống như tương đối nhẫn nại giải thích.

“Lại là như thế.” Vương Đằng thật sự đang vô cùng kinh dị.

Tăng tri thức!

“Tộc của ta từng phong ấn thú hồn của một con Hàn Băng Ly Long trong Băng Ly châu này.” Người đàn ông trung niên lại nói.

“???” Tâm tình mới vừa bình tĩnh trở lại của Vương Đằng lại kịch liệt phập phồng lên.

Có một thú hồn của Hàn Băng Ly Long được phong ấn trong hạt châu này!

Lúc này nếu có từ gì để hình dung tâm tình của Vương Đằng, đại khái chỉ có hai chữ… má nó!

Thú hồn của một con Hàn Băng Ly Long lại bị phong ấn!

Chủng tộc của người đàn ông trung niên này rốt cuộc kinh khủng đến cỡ nào!

“Chờ chút, trước đó ta có dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ nhìn xem Băng Ly châu này, nhưng vì sao không phát hiện sự tồn tại của thú hồn Hàn Băng Ly Long chứ?” Vương Đằng hoài nghi trong lòng, không khỏi lại mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, nhìn hạt châu kia, vẫn chỉ có thể nhìn thấy năng lượng hàn băng cực kỳ nồng đậm.

Nhưng sau khi có nhắc nhở, Vương Đằng cẩn thận quan sát một phen, thật sự phát hiện ra một chút dấu vết phong ấn nhỏ bé trong năng lượng nồng đậm kia.

Thật mịt mờ!

Phong ấn kia ở chỗ sâu trong năng lượng nồng đậm, nếu không có người nhắc nhở, có thể thật sự không phát hiện ra được điều gì.

“Thật thủ đoạn!” Vương Đằng liếc nhìn người đàn ông trung niên, than thở trong lòng.

Nhưng không biết vì sao đối phương lại nói việc này cho mình?

Chẳng lẽ…

Một ý tưởng hão huyền đột nhiên nảy sinh trong lòng Vương Đằng.

Đương nhiên, cũng có thể là mơ mộng hão huyền.

Lạnh nhạt! Lạnh nhạt!

Vương Đằng vội vàng ép mình trấn định lại, không được suy nghĩ miên man, miễn cho vui mừng toi công một phen.

“Vì thế nên Băng Ly châu này có được sinh mệnh!” Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Nó là một vật chí bảo đối với tất cả võ giả hệ Băng.”

“Có được sinh mệnh?” Vương Đằng hoài nghi không thôi.

Phong ấn thú hồn của Hàn Băng Ly Long vào trong đó thì coi như có được sinh mệnh?

Sao nghe không đáng tin vậy chứ!

“Ta không lừa gạt ngươi, phương pháp phong ấn của tộc ta thật đặc thù, khiến thú hồn và tinh hạch của Hàn Băng Ly Long hoàn toàn dung hợp với nhau. Huống hồ hai thứ vốn có cùng nguồn gốc, có thể dung hợp hoàn mỹ, Băng Ly châu này chẳng khác nào đã được luyện hóa thành một món chí bảo.” Người đàn ông trung niên giống như nhìn thấu nghi ngờ của Vương Đằng, nhàn nhạt nói.

“Thần kỳ!” Vương Đằng tin, giờ phút này không hề có bất cứ hoài nghi gì.

Phương pháp này tương tự với luyện khí, thật ra luyện tạo sư cũng có thể rèn ra binh khí có được chân linh, nhưng cần trình độ cực kỳ cao thâm.

Hơn nữa người đàn ông trung niên này không cần phải lừa hắn, thậm chí còn lãng phí võ mồm giải thích nhiều như vậy.

Người ta là siêu cường giả, chẳng lẽ rảnh hơi không có việc gì làm đi lừa hắn sao?

Rõ ràng không có khả năng.

“Hạt châu này có được lực lượng cực hàn, có thể đóng băng tất cả, đại lục hàn băng mà ngươi nhìn thấy trước đó chính là do nó đóng băng ra.” Người đàn ông trung niên nói: “Nó còn có một tác dụng khác, đó là có thể dung hợp với hàn băng đặc thù, từ đó khiến thú hồn của Hàn Băng Ly Long trở thành chân linh, khiến uy lực của nó tăng lớn!”

“Hơn nữa chân linh này còn có thể cắn nuốt vạn loại băng cực hàn trên thế gian, khiến ý băng hàn không ngừng tăng cường.”

“Năng lực này được phát triển từ trên người Hàn Băng Ly Long!”

“Đáng tiếc, qua nhiều năm như vậy nhưng tộc của ta vẫn chưa có được băng cực hàn kia, kỳ vật kia thật sự hiếm thấy, cần cơ duyên.”

Nói xong lời cuối cùng, hắn hơi thổn thức lắc đầu.

“Băng cực hàn!” Vương Đằng lẩm bẩm một câu trong lòng, định lấy U Minh Hàn Băng của hắn ra cho đối phương nhìn xem.

Nhưng vừa nghĩ đến đối phương là võ giả hệ Băng, nên bỏ qua.

Lỡ như ba loại dị hỏa thiên địa không khiến đối phương dòm trộm, ngược lại U Minh Hàn Băng này khiến đối phương thèm muốn thì phải làm sao?

Chẳng phải tự tìm đường chết à!

Chuyện này vẫn nên để mình về sau chậm rãi nghiên cứu thì hơn.

Nhưng thực tế mà nói, lực hàn băng của U Minh Hàn Băng hình như không bằng Băng Ly châu, kém hơn không ít.

Hết chương 2277.
Bình Luận (0)
Comment