Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2278 - Chương 2278. Người Sống Lại! Băng Ly Châu! (3)

Chương 2278. Người sống lại! Băng Ly châu! (3)
Chương 2278. Người sống lại! Băng Ly châu! (3)

Dù sao Băng Ly châu đến từ chính Hàn Băng Ly Long, còn U Minh Hàn Băng lại đến từ U Minh Cự Mãng.

Nếu so sánh hai bên, không thể nghi ngờ U Minh Cự Mãng kém hơn một chút.

“Cho ngươi đấy!” Người đàn ông trung niên đột nhiên ném Băng Ly châu trong tay cho Vương Đằng.

Vương Đằng không khỏi sửng sốt, nhưng phản ứng lại rất nhanh, ba loại dị hỏa thiên địa lập tức xuất hiện trong tay, đón được Băng Ly châu.

“Tiền bối, ngươi đây là…”

Hắn kìm nén mừng rỡ như điên trong lòng, ngoài mặt lại có vẻ cực kỳ nghi hoặc nhìn đối phương.

“Băng Ly châu này cho ngươi!” Người đàn ông trung niên đứng lên.

“Cho ta? Vì sao?” Vương Đằng cực kỳ kinh ngạc hỏi.

“Coi như báo đáp ngươi để cho ta trở về thế gian này.” Người đàn ông trung niên khẽ nói.

“Báo đáp?” Vương Đằng không biết nói gì, không biết nên trả lời đối phương như thế nào.

Thật hay giả?

Có chuyện tốt như vậy sao?

“Tiền bối, thật ra ta không làm gì cả…” Vương Đằng cảm thấy không chân thực lắm, định từ chối một chút.

Bây giờ cầm thứ này bỏng tay.

Nhưng đối phương lại chưa cho hắn cơ hội nói hết lời.

“Sao vậy, khi không cho ngươi thì ngươi lấy, hiện giờ cho ngươi, ngươi lại không dám cầm.” Người đàn ông trung niên như cười như không liếc nhìn hắn.

“Hì hì, bảo bối như vậy, nếu nó vô chủ, vãn bối tự nhiên sẽ không từ chối, nhưng nếu nó có chủ, vãn bối lại không dám cầm.” Vương Đằng tỏ vẻ cả người lẫn vật vô hại, cười hì hì nói.

“Hiện giờ nó vô chủ rồi, vừa rồi ta đã xóa ấn ký tộc ta lưu lại, ngươi chỉ cần để lại ấn ký của mình thì có thể trở thành chủ nhân mới của Băng Ly châu.” Người đàn ông trung niên nói xong đã không nhiều lời nữa, từng bước một bước vào trong hỗn độn, tốc độ không nhanh, nhưng đã đi xa trong nháy mắt.

“Tiền bối, có thể báo cho biết tên húy không?” Vương Đằng thấy đối phương đi xa, không kịp nói lời cảm ơn, lập tức đứng dậy kêu to.

“Tên đã không có ý nghĩa gì với ta nữa, cứ tạm biệt như vậy, nếu có duyên, có lẽ sẽ gặp lại nhau.” Giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông trung niên truyền đến.

Một vết nứt không gian xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn lập tức bước vào trong đó, bóng người biến mất theo.

“Chuyện này…” Vương Đằng nhìn theo bóng lưng đối phương biến mất, lại nhìn Băng Ly châu trong tay, hơi nghĩ không rõ.

Tình huống gì?

Bảo vật như vậy, thật sự đưa cho hắn như thế, kể cả tên đều không lưu.

Sao đây, làm chuyện tốt không lưu danh à?

Vương Đằng cảm thấy vị tiền bối này hơi thần bí khó hiểu, toàn thân giống như đắm chìm trong quá khứ, vẫn luôn lộ vẻ hồi ức trong mắt.

Vương Đằng cũng không dám tùy tiện hỏi chuyện này.

Đó là việc riêng của người ta, đoán chừng cũng không định nói.

Dù sao trong suy đoán của Vương Đằng, vậy không thể nghi ngờ chính là một màn kịch vừa khoa trương lại giả tạo, nói ra chắc thật dọa người.

Là đại lão siêu mạnh, sao có thể nói chuyện này ra được, đương nhiên phải hoàn toàn vùi lấp vào trong lịch sử.

Vương Đằng cũng không muốn làm con mèo bị lòng hiếu kỳ hại chết.

Lỡ như người ta nhìn hắn không thuận mắt, chờ hắn nghe xong chuyện xưa, tiện tay giết chết hắn cũng không phải là chuyện không thể.

Lắc đầu, Vương Đằng lại nhìn Băng Ly châu trong tay, niềm vui mất đi mà được lại hiện lên trong mắt.

Thật sự không dễ dàng gì!

Bảo bối này thiếu chút nữa đã không thuộc về hắn.

Không ngờ qua hồi lâu lại về trong tay hắn, đây còn do đối phương chủ động đưa cho hắn, không hề có bất cứ lo trước lo sau gì.

Trước đó hắn còn lo lắng vị tiền bối không chết kia, hiện giờ đã sống lại, mà hắn đánh cắp bảo châu của người ta, về sau đối phương có tìm đến cửa không.

Bây giờ hắn có thể không cần lo lắng nữa.

Tai họa ngầm giải trừ!

Cho dù có tai họa ngầm, tối đa chỉ là vấn đề phương diện nhân tình.

Nhân tình tặng châu.

Nghĩ đến đây, Vương Đằng hơi đau đầu, tuy rằng không có nguy hiểm, nhưng nhân tình của một vị cường giả siêu cấp, hình như không dễ trả.

Còn may đây chỉ là ý tưởng của bản thân hắn, đối phương chưa chắc đòi nhân tình gì từ hắn đâu.

Nói tóm lại, tình huống hiện giờ ít nhất đã tốt hơn trước khá nhiều.

Vương Đằng lập tức thu hồi Băng Ly châu vào trong không gian cắn nuốt.

Nếu vị tiền bối kia đã nói Băng Ly châu này có thể dùng dung hợp hàn băng đặc thù, từ đó sinh ra chân linh.

Vậy đợi đến khi có cơ hội, Vương Đằng quyết định sẽ dung hợp Băng Ly châu này với U Minh Hàn Băng.

Không biết sẽ phát sinh biến hóa như thế nào?

Đột nhiên khá mong đợi.

Nếu hoàn toàn thúc giục lực băng hàn của Băng Ly châu này ra, lại còn đóng băng được cả cường giả cấp Bất Hủ, đáng sợ đến cực hạn.

Vương Đằng đã thấu hiểu rõ chuyện này, kể cả thân thể và linh hồn của hắn đều thiếu chút nữa không ngăn được lực băng hàn này.

Nếu dung hợp, chẳng phải càng thêm đáng sợ.

Đương nhiên hiện giờ hắn chỉ nghĩ vậy, không định lập tức dung hợp.

Hiện giờ đang ở trong bí cảnh Hỗn Độn, việc quan trọng nhất vẫn là nắm chặt thời gian tu luyện.

Ở trong bí cảnh Hỗn Độn càng dễ dàng hiểu được các loại quy tắc, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn nhiều.

Hơn nữa có công pháp hỗ trợ Vương Đằng cảm ngộ, hiện giờ hắn cách một bước này càng gần, phải hoàn thành trong bí cảnh Hỗn Độn này, bằng không nếu rời khỏi bí cảnh Hỗn Độn, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội.

Cơ hội như vậy quá khó có được!

Hiện giờ chỉ còn lại chừng mười một ngày, Vương Đằng tuyệt đối không thể lãng phí bất cứ thời gian nào.

Vương Đằng không rời đi, chuẩn bị tu luyện ở đây, dù sao nếu vị tiền bối kia muốn tìm hắn, đoán chừng hắn đều không trốn được, nên dứt khoát đợi ở đây.

Hắn gọi Elizabeth ra.

“Chủ nhân!” Thân xác khổng lồ của Elizabeth xuất hiện, hoài nghi nhìn Vương Đằng, cho rằng định bắt đầu săn giết Hỗn Độn thú.

“Elizabeth, hộ pháp thay ta.” Vương Đằng dặn dò.

“Được.” Elizabeth phản ứng kịp, lập tức gật đầu nói.

Thật ra nàng muốn hỏi chút chuyện về hạt châu màu băng lam này, nhưng nhìn dáng vẻ của Vương Đằng giống như định vội vã tu luyện, nên nàng không tiện hỏi nhiều thêm.

Vương Đằng không nhiều lời nữa, nhắm mắt lại.

Thần thông, Thôn Thiên Phệ Địa!

Mở ra!

Hết chương 2278.
Bình Luận (0)
Comment