“Bái kiến trưởng lão trấn thủ!” Lúc này Vương Đằng đã biết vị này chắc chính là trưởng lão trấn thủ đã trò chuyện cách không với hắn lúc trước, cho dù châm chọc trong lòng cỡ nào, lập tức cung kính cúi người hành lễ.
“Ừm!” Trưởng lão trấn thủ chậm rãi mở to mắt liếc nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy vô cùng, giống như hai hố đen.
Vương Đằng hơi kinh hãi trong lòng.
“Thằng nhãi nhà ngươi thật sự khiến ta không bớt phiền, lần sau đi bí cảnh Hỗn Độn khác đi, đừng đến chỗ ta nữa.” Trưởng lão trấn thủ mở miệng, hơi tức giận nói.
“Hả…” Vương Đằng câm nín, hắn bị ghét bỏ sao?
“Ha ha ha, Vương Đằng, hắn không muốn ngươi, lần sau ngươi đến chỗ ta.” Xa xa truyền đến một tiếng cười to già nua.
Vương Đằng quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một trưởng lão trấn thủ lối vào bí cảnh Hỗn Độn khác, cũng là một ông lão, ngoài mặt không hề có vẻ thu hút, nhưng Vương Đằng biết đối phương tuyệt đối không đơn giản. Hắn lập tức cúi người hành lễ.
“Cút, ta chỉ nói thôi, hắn muốn đi cái nào thì đi cái đó, ngươi chõ mõm vào làm gì hả.” Trưởng lão trấn thủ bí cảnh Vương Đằng mới vừa vào hừ lạnh một tiếng nói.
“Ha ha, ngươi cứ mạnh miệng đi.” Một trưởng lão trấn thủ khác không khỏi cười, lại hiếu kỳ nói: “Nhưng ta lại hơi tò mò, Vương Đằng, ngươi rốt cuộc đã làm trò gì trong bí cảnh Hỗn Độn vậy, lại khiến cho hắn ghét bỏ như thế.”
“…” Vương Đằng.
Ta có thể nhìn thấu nhưng không nói rõ được không?
Quá mất mặt.
Vương Đằng rất không muốn nhắc đến chuyện mình bị sét đánh, luôn cảm thấy không phải là chuyện hay ho gì, lỡ như những trưởng lão trấn thủ này đều ghét bỏ hắn thì phải làm sao?
Hắn cũng không muốn!
Không rõ ý chí Hỗn Độn kia phát điên cái gì, lại dùng lôi kiếp đánh hắn, ngẫm lại thật oan uổng.
“Hắn bị lôi kiếp đánh.” Trưởng lão trấn thủ bí cảnh chỗ Vương Đằng liếc nhìn hắn, thản nhiên nói.
“…”
Trưởng lão của vài bí cảnh Hỗn Độn còn lại lập tức không nói được gì, vẻ mặt nhìn Vương Đằng hơi kỳ quái.
“Trưởng lão, thật ra ta rất oan uổng…” Vương Đằng còn định giải thích một chút.
“Cút nhanh lên đi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ nữa.” Trưởng lão trấn thủ cắt lời Vương Đằng, ghét bỏ xua tay.
“…” Vương Đằng rất khó chịu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đại trưởng lão, hẹn gặp lại.”
Nói xong đã hấp tấp hóa thành một tia sáng, mau chóng chạy đến phi thuyền ở xa kia.
Võ giả thiên tài ở trong phi thuyền đều nghe được đoạn đối thoại giữa Vương Đằng với vài vị trưởng lão trấn thủ bí cảnh Hỗn Độn, đều lộ vẻ kỳ quái.
“Bị sét đánh?!”
Vương Đằng đã làm trò gì ở trong bí cảnh Hỗn Độn, lại gặp sét đánh vậy!
Lúc này, cửa khoang thuyền mở ra. Vương Đằng bay từ ngoài vào, đột nhiên phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, ánh mắt kia giống như đang nhìn… thứ gì đó kỳ quái?
Kể cả người đàn ông áo trắng cấp Bất Hủ đứng ở đầu phi thuyền đều không nhịn được liếc nhìn Vương Đằng.
“Vương Đằng, ở đây!” Nguyệt Kỳ Xảo gọi Vương Đằng.
Ánh mắt Vương Đằng hơi lóe lên, hắn đi đến tụ họp với đám người Nguyệt Kỳ Xảo.
Nguyệt Kỳ Xảo đang định hỏi cái gì, người đàn ông áo trắng cấp Bất Hủ kia lại mở miệng nói: “Người đã đến đông đủ, trở về địa điểm xuất phát!”
Phi thuyền nhẹ nhàng chấn động, thay đổi phương hướng, bay về phía học viện tinh không thứ 7.
Không ít người đột nhiên trắng bệch mặt.
Người đều đến đông đủ?
Nhưng còn có người chưa trở về.
Vậy nói lên điều gì, không cần nói cũng biết.
Người đàn ông áo trắng quét nhìn mọi người, mở miệng nói: “Đầu tiên, ta chúc mừng các vị trở về từ trong bí cảnh, trong hành trình bí cảnh lần này, tỷ lệ còn sống đạt đến 86%. Người còn lại chưa trở về, xác nhận đã tử vong.”
“Ô!”
Vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng xôn xao.
Lại có người chết!
Không ít người đều chưa chú ý đến thiếu một vài người, lúc này nghe được lời người đàn ông áo trắng nói mới phản ứng kịp.
Võ giả thiên tài tiến vào bí cảnh đã chết không ít.
Tỷ lệ còn sống 86%!
Cao sao?
Hình như không thấp!
Nhưng phải biết rằng đây đều là võ giả thiên tài đến từ các đại cương vực trong vũ trụ, lại chết đi như vậy!
14% võ giả thiên tài, đây đã là một tổn thất cực kỳ lớn.
Tin tức này thật sự giống như một chậu nước lạnh dội vào trong lòng những võ giả thiên tài hơi kiêu ngạo.
Trong bí cảnh đều có khu vực thích hợp cho học viên mới sinh tồn, chỉ cần ở trong những khu vực đó thì sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Sau khi tiến vào bí cảnh chắc đều có sứ giả tiếp dẫn nhắc nhở những chuyện này cho bọn họ.
Cho nên rất nhiều người không gặp nguy hiểm gì ở trong bí cảnh cả, bọn họ đều coi bí cảnh này thành nơi cơ duyên, hoàn toàn không ngờ sẽ chết.
Thậm chí ngay vừa rồi bọn họ còn khá vui vẻ vì mình nhận được nhiều cơ duyên trong bí cảnh, nhưng lúc này không vui vẻ nổi nữa, sắc mặt đều trở nên hơi nghiêm trọng.
Đương nhiên, còn có một vài người tỏ ra lòng còn sợ hãi.
Hiển nhiên bọn họ đã gặp phải nguy hiểm trong bí cảnh, nhưng bọn họ vẫn còn sống trở về, may mắn hơn những người đã chết kia một ít.
Vương Đằng quét mắt ra xung quanh, hơi kinh ngạc trong lòng.
“Vừa rồi ta phát hiện thiếu một số người, không ngờ lại đã chết.” Nguyệt Kỳ Xảo thay đổi sắc mặt, nói thầm.
“Tỷ lệ tử vong 14%, nhìn như không cao, thật ra không thấp.” Vương Đằng nói.
“Chỉ cần ở trong khu vực cấp Vũ Trụ thì sẽ không có nguy hiểm quá lớn, bọn họ rốt cuộc đã trải qua cái gì ở trong bí cảnh? Sao có thể chết được?” Nguyệt Kỳ Xảo nhíu mày.
“Có vài người sẽ không nhịn được bước ra khỏi khu vực cấp Vũ Trụ.” Thụ nhân Borret đứng ở bên cạnh nói.
Nguyệt Kỳ Xảo hơi sững sờ, phản ứng lại kịp.
Những thiên tài đến từ các cương vực này đều cực kỳ cao ngạo. Có lẽ sẽ có không ít người khống chế được dục vọng của bản thân, không đi đến nơi ở ngoài khu vực cấp Vũ Trụ để tìm kiếm cơ duyên, nhưng khó bảo đảm được sẽ không có người tự cho mình rất cao, nhất định phải đi ra ngoài.
Hễ là thiên tài đều cảm thấy mình không giống với những người khác, cho rằng mình có thể nhận được cơ duyên càng tốt hơn.