Sáu Vương Đằng đồng thời ra tay, mặc dù có hai ba người bị kìm chân, nhưng vẫn khiến thành viên hội Phong Vân cảm thấy khó giải quyết.
Đối mặt với tốc độ của Vương Đằng, bọn họ cảm thấy vô lực từng trận.
Lấy tốc độ của Vương Đằng, nếu hắn không chính diện va chạm, trong các võ giả cùng cảnh giới, rất nhiều người vốn không làm gì được hắn.
Tương đương với hắn đã ở thế bất bại.
Một đám thành viên hội Phong Vân ngã xuống, biến thành đầu heo dưới cục gạch Phiên Lôi của Vương Đằng, ngổn ngang lộn xộn trên võ đài.
Người nhìn xem ở xung quanh thấy một màn này, trên mặt ào ào lộ ra vẻ rung động.
Vương Đằng này thật sự muốn nghịch thiên!
Một người đánh với một đám còn có thể làm thành thạo như thế, thật sự hơi không hợp với lẽ thường!
Đồng thời không ít người không khỏi đồng tình với người của hội Phong Vân.
Quá thảm!
Bị đánh bại còn chưa tính, lại bị đánh thành đầu heo, Vương Đằng này thật sự đang giết người không dao!
Đều là võ giả thiên tài, bị đánh thành như vậy ở trước mặt bao nhiêu người, sau này còn gặp người như thế nào chứ!
“Vương Đằng này xuống tay thật ngoan độc!”
“Ai bảo không phải chứ, tất cả người của hội Phong Vân đều bị đánh thành đầu heo, đây là định trói bọn họ lên trên cột sỉ nhục.”
“Trả thù, đây là trả thù trắng trợn!”
“Sợ rằng lần này người của hội Phong Vân đã chọc nhầm người!”
…
Tình thế đã xảy ra nghịch chuyển trong lặng yên, theo cả đám thành viên của hội Phong Vân ngã xuống, cái nhìn của rất nhiều người đối với Vương Đằng đã xảy ra biến hóa.
Rất nhiều người vốn còn cảm thấy Vương Đằng không thể thắng được, một người đánh một nhóm người thật sự hơi kiêu ngạo, nhưng hiện giờ…
“Vương! Đằng!”
Trên võ đài, Thẩm Viêm Phong cuối cùng đã không chịu đựng nổi nữa, trên trán nổi gân xanh, quát lớn: “Ngươi chỉ biết trốn sao?”
Sáu Vương Đằng đồng thời liếc xéo hắn, ánh mắt khinh miệt, không có ai mở miệng, nhưng trên khóe miệng lại đồng thời hiện lên vẻ khinh miệt.
Khinh miệt x6!
Đòn trí mạng!!!
Thẩm Viêm Phong chỉ cảm thấy ngực buồn bực, thiếu chút nữa phun ra ngụm máu.
“Phụt!” Rất nhiều người trực tiếp phì cười.
Vương Đằng này quá cay độc!
Không hề nói gì, chỉ một ánh mắt, một nụ cười tươi thôi đã khiến cho người ta cảm thấy ý trào phúng nồng đậm.
Nhưng nếu đổi lại là bọn họ, đoán chừng đều không chịu nổi.
Sáu Vương Đằng đồng thời cho một ánh mắt khinh miệt, vẻ trào phúng kia thật sự quá nồng đậm!
Bắt chước đều không làm tương tự được như vậy!
“Vương Đằng, ngươi có dám một mình đấu với ta không?” Sắc mặt Thẩm Viêm Phong biến thành màu đen, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Một mình đấu?” Vương Đằng giống như nghe thấy được một chuyện gì đó thật nực cười, hỏi: “Trước đó hình như các ngươi đã không nói như vậy, khi nói định hai người đánh một mình ra, không phải thật vui vẻ sao?”
“Sao hiện giờ lại đổi ý vậy?”
Vẫn là sáu Vương Đằng đồng thời mở miệng, đám người Thẩm Viêm Phong vốn không tìm được bản tôn của Vương Đằng.
Nghe được lời Vương Đằng nói, sắc mặt Thẩm Viêm Phong càng đen thui, giống như đáy nồi.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh…
Bùm bùm!
Khi nói chuyện, Vương Đằng lại túm lấy một thành viên hội Phong Vân, cục gạch Phiên Lôi ném ra, hung hăng nện lên trên đầu đối phương, không hề nương tay chút nào.
Rất nhanh, lại thêm một đầu heo nữa xuất hiện trên võ đài.
“Thật ra như bây giờ không tồi, một mình ta đấu với cả đám các ngươi, như vậy chẳng phải một mình đấu sao?” Sáu Vương Đằng nhàn nhạt nói.
“Ngươi!” Trên trán Thẩm Viêm Phong xanh trắng một trận, tức đến không biết nói cái gì.
Sắc mặt của người vây xem kỳ quái đến cực hạn.
Một người đấu với cả đám?
Hình như chẳng có vấn đề gì!
Nhưng hội Phong Vân này thật sự thê thảm, bị mắng đến không lời nào để nói.
Quả đắng do mình gieo xuống, tự mình ăn!
“Đừng nhiều lời với hắn, ta và ngươi đều nhằm vào một tên, nhanh chóng tìm ra bản tôn này, ta không tin phân thân của hắn thật sự có thực lực như bản tôn.” Lúc này Thạch Thiên Vân cuối cùng mở miệng, ánh mắt hắn không ngừng quét nhìn, trầm giọng nói.
“Được!” Thẩm Viêm Phong cắn chặt răng, gật đầu nói.
Đã đến tình trạng này, bọn họ lại nhìn trước ngó sau nữa đều vô dụng, chỉ có thể sớm tìm ra bản tôn của Vương Đằng, bọn họ mới có cơ hội thắng lợi.
Bằng không chờ Vương Đằng giải quyết hết tất cả người của hội Phong Vân, chỉ sợ bọn họ sẽ không có một chút phần thắng nào!
Lấy thực lực hiện giờ Vương Đằng đang thể hiện ra, kể cả hai người bọn họ liên thủ lại chỉ sợ đều không thể là đối thủ của hắn.
Trong phút chốc, hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân đồng thời lao ra, đều tự chọn một Vương Đằng, phát động công kích điên cuồng.
Rầm!
Thẩm Viêm Phong là võ giả hệ Phong, cầm một thanh chiến đao trong tay, bổ về phía một phân thân của Vương Đằng, định bức ra thực lực chân thật của hắn.
Đây là phân thân hệ Thổ của Vương Đằng, ánh mắt hắn hơi nheo lại, không hề dây dưa với đối phương, sau khi né tránh công kích đã tiếp tục nhằm vào thành viên của hội Phong Vân tiếp theo.
Bên kia, Thạch Thiên Vân cũng nhằm vào một Vương Đằng, chiến kiếm trong tay chém ra các ánh kiếm màu lam, phong tỏa đường đi của Vương Đằng.
Đáng tiếc hắn không may mắn lắm, Vương Đằng này cũng là một phân thân, hơn nữa còn là phân thân hệ Hỏa.
Một thanh chiến kiếm hệ Hỏa xuất hiện trong tay phân thân hệ Hỏa của Vương Đằng, quét ngang ra bốn phía, lập tức đã phá ra phong tỏa ánh kiếm của đối phương.
Thật ra mới đầu người cầm cục gạch Phiên Lôi trong tay chính là bản tôn của Vương Đằng, nhưng sau này cục gạch Phiên Lôi chuyển qua trong tay các phân thân, ai có cơ hội thì cho người đó xuống tay, giống như tiếp sức.
Cho nên dần dần, người khác muốn tìm ra bản tôn của Vương Đằng đã trở nên càng thêm khó khăn.
Hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân gia nhập chiến đấu, vẫn không thể thay đổi được gì, tiếng kêu thảm thiết trên võ đài vẫn bên tai không dứt, thành viên hội Phong Vân ngã xuống từng đám, khiến sắc mặt của hai người càng ngày càng khó xem.
“Bốn mươi lăm người!”
“Bốn mươi sáu người!”
“Bốn mươi bảy người!”
…