Người vây xem nhìn thành viên của hội Phong Vân ngã xuống, không nhịn được thầm đếm, rất có vẻ náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng Vương Đằng đã giải quyết toàn bộ thành viên của hội Phong Vân.
Thật ra thành viên của hội Phong Vân không chỉ có mấy chục người này, nhưng bọn họ đều là tinh anh của hội Phong Vân, lúc này toàn bộ đều bị Vương Đằng nhanh chóng đánh gục, có thể nói thê thảm đến cực hạn.
Sáu Vương Đằng đồng thời đứng lại, giống như một cảnh tượng kỳ lạ trên võ đài.
Thành viên của hội Phong Vân ngổn ngang lộn xộn nằm ở xung quanh sáu Vương Đằng, khiến cho người ta có một cảm giác rung động không lời.
Yên lặng!
Xung quanh lập tức rơi vào trong yên tĩnh.
Mới vừa rồi bọn họ chỉ chú ý xem Vương Đằng đánh người, còn chưa phản ứng kịp, lúc này kết quả xuất hiện, mọi người chỉ cảm thấy khiếp sợ không thôi, vẻ mặt khó có thể tin.
Một người đánh một đám!
Hắn thật sự làm được!
Quả thật yêu nghiệt!
“Các ngươi, thật sự quá yếu!” Lúc này, Vương Đằng nhìn hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân, lắc đầu nhàn nhạt nói.
Vương Đằng vừa dứt lời, sắc mặt của hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân đều đen thui.
Đen đến mức cực hạn kia!
Cả đám người bị đánh gục như vậy, vô cùng thê thảm nằm trên mặt đất, thể diện của hội Phong Vân xem như hoàn toàn mất hết.
Giờ này phút này, hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân thậm chí còn hơi hối hận tại sao lại đồng ý để cho Vương Đằng một người đánh một đám, vì thế đã tạo thành cục diện xấu hổ đến chết như hiện giờ.
Cho dù thắng, người khác đều sẽ không nói hội Phong Vân bọn họ lợi hại bao nhiêu.
Thua ngược lại càng thêm khó coi, giống như hiện giờ.
Lúc này hai người đều hận không thể tìm cái hang chui vào.
Đối mặt với vô số ánh mắt trêu tức ở bốn phía kia, bọn họ cảm thấy trên mặt nóng bỏng một trận, gần như muốn chết ngay tại chỗ.
“Đù má! Đù má! Đù má!”
“Một người đánh một đám, thật sự làm được!”
“Vương Đằng này không khỏi quá trâu bò, yêu nghiệt!”
“Vãi, đây vốn không phải chuyện người có thể làm được, quả thực chính là kẻ vũ phu.”
“Nhưng có thể làm được đến trình độ này, phương pháp phân thân của hắn và kiểu tốc độ cực hạn kia thiếu một thứ đều không được, bằng không chỉ có thể chờ chết.”
“Mấy chục võ giả thiên tài, đổi lại thành bất cứ người nào khác đều có thể chặn hắn được, cố tình Vương Đằng này lại làm được.”
“Ta phục! Ta thật sự phục rồi! Từ nay về sau, Vương Đằng chính là tấm gương của ta, ta muốn gia nhập hội Tinh Thần!”
“Đúng, sau khi trận chiến võ đài này kết thúc, ta cũng phải đi hỏi thử xem hội Tinh Thần có còn thu người không.”
“Vương Đằng quá trâu bò, có lão đại như vậy, thật cmn khiến cho người ta yên tâm.”
“Không biết hội Tinh Thần có phát cục gạch kia không? Thoạt nhìn dùng thật tốt, chẳng những có thể đánh người, còn biết phóng điện nữa.”
“Thật cmn có phát cục gạch không!”
“Ngươi cho rằng đây là vũ khí chỉ thuộc về hội Tinh Thần sao?”
“Việc này có thể có!’
“Lại nói Vương Đằng thật sự là cục gạch cuồng ma, nện người khắp nơi, nện người ta thành đầu heo cả!”
“Hay cho một cục gạch cuồng ma!”
“Cục gạch cuồng ma này, hắn đứng đắn sao?”
…
Sau khi yên tĩnh như tờ, người xung quanh cuối cùng đều phản ứng kịp, sau đó không khí lập tức nổ tung.
Trên phi thuyền của Phi Vân Minh, người của Phi Vân Minh đều khiếp sợ không thôi, vẻ mặt khó có thể tin.
Vương Đằng này thật sự mạnh như vậy sao?
Bọn họ đều là học viên cũ, tiến vào học viện nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa bao giờ gặp học viên mới mạnh mẽ như vậy.
Một người làm thịt nhiều võ giả thiên tài như thế, đây vẫn là người sao?
Lúc này trên mặt Kế Phi Vân minh chủ Phi Vân Minh cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn giống như nhìn thấy được bóng người của thiên tài tuyệt đỉnh nào đó từ trên người Vương Đằng.
Thậm chí kể cả thiên tài tuyệt đỉnh này, ở cảnh giới như vậy, chỉ sợ đều không làm được đến mức độ như thế.
Điều này khiến cho sắc mặt Kế Phi Vân hơi khó coi.
Thiên tài cấp yêu nghiệt như vậy, có ý nghĩa khó nắm trong tay được!
Hắn đột nhiên hơi hoài nghi mình có thể nắm giữ được thiên kiêu như vậy không!
Trên phi thuyền của hội Thanh Viêm, sắc mặt Phong Thanh Viêm hơi ngưng lại, nhíu mày, không còn thoải mái giống như trước kia.
Vương Đằng này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn!
Tâm tình của hắn lúc này không khác Kế Phi Vân.
Là một thiên tài quá mức yêu nghiệt có ý nghĩa không thể nắm trong tay được, sớm hay muộn gì cũng bị đảo khách thành chủ.
Trừ phi bọn họ có được tự tin tuyệt đối.
Nhưng bọn họ có sao?
Kế Phi Vân không xác định, lúc này Phong Thanh Viêm cũng không xác định.
Vu Minh minh chủ của Vu Tháp Minh kia cũng không thể xác định, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng hồi lâu, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Bên cạnh võ đài, vẻ khác lạ hiện lên trên mặt Wood, trong lòng không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng.
“Học đệ Vương Đằng này thật sự là người đặc biệt, cục diện như thế đã bị hắn cứng rắn phá giải!”
“Tiến vào học viện mới bao lâu đã phát sinh biến hóa khổng lồ như thế, khiến cho người ta không thể nắm lấy! Khó trách…”
Bừng tỉnh lóe lên trong mắt hắn, giống như lại nghĩ đến điều gì.
Bên chỗ hội Tinh Thần, tất cả mọi người đều có sắc mặt vui mừng, kích động không thôi.
“Lão đại quá mạnh mẽ!”
“Không hổ là hội trưởng của chúng ta, chính là mạnh mẽ như vậy!”
“Nhìn xem hội Phong Vân có còn dám kiêu ngạo nữa không, hiện giờ đã biết lợi hại chứ!”
“Hội trưởng trâu bò!”
“Hội trưởng uy vũ!”
“Hội trưởng uy vũ!”
…
Bên trong hội Tinh Thần thậm chí có người kích động đến trực tiếp quát to, ở dưới võ đài trợ uy cho Vương Đằng.
Hơn nữa có người đầu tiên mở đầu, về sau người gia nhập đội trợ uy càng ngày càng nhiều, tiếng hét lớn kia dần dần ngưng tụ thành một mảnh, thanh thế tương đối to lớn, khiến cho rất nhiều học viên cũ liếc nhìn.
“Trải qua một trận chiến này Vương Đằng nhất định thu được không ít lòng người!” Có học viên cũ cảm thán nói.