Hơn nữa, tên này lôi hắn ra làm gì, định để hắn làm bia đỡ đạn à?
Vạn Đông liếc nhìn Vương Đằng, thấy đối phương nháy mắt lia lịa với mình thì lập tức hiểu ra.
Bia đỡ đạn này đúng đã là xác định rồi.
Lúc này, hắn chỉ thầm nghĩ một câu.
Vương Đằng, lễ độ của ngươi đâu?
Quảng Ngọc nghe thấy Vạn Đông có thể giết mấy con tinh thú cấp Hoàng chỉ trong một đòn thì không khỏi giật nảy mình, nhìn về phía Vạn Đông với ánh mắt hoài nghi.
“Không ngờ ngươi lại có được thực lực như thế.”
“Quá khen quá khen, thực lực của ta vẫn chưa đến trình độ ấy đâu.” Vạn Đông vội vàng khiêm tốn nói.
“Đội trưởng chúng ta lại khiêm tốn rồi!” Vương Đằng ngưỡng mộ nói, sau đó nói với Vạn Đông: “Đội trưởng à, ở đây quá nguy hiểm, chúng ta nên kết hợp với học trưởng Quảng Ngọc để thăm dò quần thể kiến trúc này đi.”
“Ừm, ta không ý kiến.” Vạn Đông liếc nhìn Vương Đằng, cảm giác mình như một con rối, cam chịu gật đầu.
Nhóm người bàn bạc một hồi, quyết định tiến vào bên trong kiến trúc.
Mấy người Vương Đằng chỉ do dự một chút rồi lựa chọn đồng ý.
Ở bên ngoài tuy không bị bóng đen tấn công nhưng lại không thể đến gần thăm dò quần thể kiến trúc, bên được bên mất.
Vì thế, đoàn người thận trọng tiến vào giữa quần thể kiến trúc.
“Đề phòng bóng đen kia, nó thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào.” Quảng Ngọc do dự một chút, nhưng vẫn cảnh báo.
Mấy người Vạn Đông hơi giật mình, càng thêm cẩn thận.
Họ chậm rãi tiến sâu vào trong quần thể kiến trúc, vừa đề phòng bóng đen vừa quan sát tứ phía hòng tìm kiếm manh mối hữu dụng.
“Kiến trúc này cản trở vãi!” Đan Ba có chút mất kiên nhẫn, một chưởng đẩy bức tường đổ nát ra, biến chúng thành bụi bặm.
“Cố gắng đừng phá hỏng kiến trúc ở đây, nhìn xem có phát hiện ra chữ viết nào không.” Quảng Ngọc nhíu mày, thầm mắng dân đen đúng là dân đen, chả hiểu cái mẹ gì, nhưng miệng thì vẫn phải nhắc nhở.
Đan Ba nghe vậy thì hơi tỏ ra xấu hổ, đành phải ngại ngùng thu tay lại.
Nhưng cảm thấy mình như thế có hơi bẽ mặt, hắn muốn lấy lại thể diện nên nói thêm: “Chúng ta cứ tìm như vậy không phải cách, lãng phí thời gian quá, để ta phái thuộc hạ tản ra đi tìm, thành Đà Xà ta không có gì ngoài đông người.”
Ánh mắt Quảng Ngọc lóe lên, gật đầu nói: “Vậy cũng được, nhưng tốt hơn hết là ngươi bảo thuộc hạ của ngươi cẩn thận một chút, thấy gì không đúng phải lập tức kêu lên để chúng ta có thể kịp thời ứng phó.”
“Được!” Đan Ba gật đầu, xoay người dặn dò đám võ giả tộc Xà Nhân mà hắn dẫn theo.
Hiển nhiên võ giả tộc Xà Nhân đã từng gặp bóng đen, trong lòng họ cũng e sợ, nhưng vì Đan Ba là vương của thành Đà Xà nên họ chỉ có thể tuân lệnh.
Nữ vương tộc Xà Nhân nhíu mày, làm như vậy là phân tán võ giả tộc Xà Nhân đi, và điều này vô cùng nguy hiểm, nhỡ gặp phải bóng đen thì gần như cầm chắc cái chết.
Nhưng những người tộc Xà Nhân này không phải tộc nhân của thành Nhuế Xà họ, nàng không nhúng tay vào được, dù nói ra có khi Đan Ba còn chế nhạo nàng vài câu, bất đắc dĩ nàng chỉ còn cách để mặc họ rời đi.
Vương Đằng nhìn họ đi xa, biết Quảng Ngọc muốn dùng tộc Xà Nhân làm mồi nhử, hắn cũng không lên tiếng nhắc nhở mà chỉ thờ ơ đứng ngoài quan sát.
“Mọi người cẩn thận đấy!” Vương Đằng truyền âm với mấy người Vạn Đông.
Mọi người lại tìm kiếm, tiếc là quần thế kiến trúc này tuy lớn nhưng tồn tại lâu lắm rồi, rất nhiều chỗ mục nát, không có gì đáng chú ý.
A!
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết vọng ra từ phía xa.
Đám người Quảng Ngọc gần như đồng thời phản ứng, phóng như bay về phía tiếng hét.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, cũng đuổi theo, tốc độ không chậm hơn Quảng Ngọc bao nhiêu.
Nhưng vì đối phương tập trung vào cái bóng đen nên không để ý tới tốc độ của Vương Đằng.
Rất nhanh sau đó, họ đã tới nơi truyền ra tiếng hét, song đã quá muộn, chỉ thấy một võ giả tộc Xà Nhân đang nằm sõng soài trên mặt đất, mắt trợn trừng, vẫn giữ nét mặt kinh hoàng, và không còn dấu hiệu của sự sống.
“Chết rồi!” Quảng Ngọc ngồi xổm xuống trước thi thể võ giả tộc Xà Nhân, kiểm tra xong rồi nói với vẻ mặt khó coi.
Trước đó tuy rằng họ cũng từng đụng độ phải bóng đen nhưng không có ai bị chết cả.
Không ngờ lần này vừa phân tán mọi người ra đã xuất hiện trường hợp tử vong, mức độ nguy hiểm của bóng đen kia đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
Vương Đằng nhíu mày, mở ‘đôi mắt Chân Thị’ ra quan sát, phát hiện trong thi thể của võ giả tộc Xà Nhân này quả nhiên đã không còn hơi thở sinh mệnh.
“Ồ!”
Đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì hắn chợt ồ lên.
Ở sâu bên trong đầu của võ giả tộc Xà Nhân này có một luồng khí âm hàn đang lượn lờ, nhưng luồng khí âm hàn này đang từ từ tan biến.
Đúng lúc đó, Vương Đằng thừ cả người, bởi vì hắn thấy một bong bóng thuộc tinh rơi ra từ ấn đường của thi thể tộc Xà Nhân và lơ lửng trên đầu đối phương.
‘Lực Âm Ảnh x10’
“Lực Âm Ảnh!” Vương Đằng cảm nhận được một sức mạnh kỳ dị chảy trong cơ thể mình, ánh mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc.
Trong cơ thể của Vương Đằng, sau khi luồng sức mạnh kỳ lạ chảy một vòng thì gia nhập vào tiểu vũ trụ trong cơ thể, hội tụ thành một cụm nho nhỏ và bay lượn ở đó.
Khi mà luồng sức mạnh lạ kỳ ấy lưu chuyển khắp toàn thân, Vương Đằng cảm nhận được một cơn lạnh lẽo mang theo từng tia âm u.
Nhưng cái lạnh lẽo này khác với lực Hắc Ám, nó không có cảm giác tà ác, hỗn độn và càng không khiến người ta sợ hãi không gì tả nổi, mà nó chỉ âm u một cách thuần túy mà thôi.
Nhưng cảm giác âm u này trong một số trường hợp nào đó cũng khiến người ta sợ sệt phết đấy.
Đúng lúc này, một luồng cảm ngộ liên quan cũng hiện lên trong tâm trí Vương Đằng.
Một lát sau, trong mắt hắn chớp lên sự thấu hiểu.
“Thì ra là thế, đây là lực Âm Ảnh!” Vương Đằng thầm mừng rỡ trong lòng.
Lực Âm Ảnh, tên như nghĩa, là một loại năng lượng liên quan đến cái bóng, sở hữu năng lực này có thể dung nhập vào cái bóng, hay thậm chí điều khiển cái bóng.