Đúng lúc này, cuối cùng thân hình của võ giả tộc Cự Giác đã không có gì chống đỡ nữa, ầm ầm ngã xuống đất.
Mà vách tường ở sau lưng hắn càng lập tức hóa thành bụi bặm, tiêu tán trong trời đất này.
Lực lượng lĩnh vực đã biến mất, vách tường không có gì chống đỡ, sức mạnh to lớn của năm tháng cuối cùng đã mang nó đi.
“Thế này…” Sắc mặt đám người Vạn Đông vô cùng kinh dị.
Kể cả Quảng Ngọc vốn đã đi xa cũng dừng bước chân, nhìn sang chỗ Vương Đằng, ánh mắt lóe lên không ngừng.
Dưới khống chế của niệm lực tinh thần, các ống kim loại màu đen bay tới, lơ lửng ở trước mặt Vương Đằng, hắn cẩn thận xem xét, không dùng tay đi chạm vào, những ống kim loại này đã dính máu nhiều năm, hơi ghê tởm.
“Có thể dẫn đường cho lực Âm Ảnh, khá thần kỳ!” Vương Đằng thầm nhủ trong lòng, một luồng lực Âm Ảnh lưu chuyển ra từ trong cơ thể hắn chảy xuôi vào ống kim loại màu đen, không hề có trở ngại gì, đã xác nhận suy đoán trong lòng hắn.
“Viên Cổn Cổn, ngươi có biết đây là nguyên vật liệu gì không?” Hắn hỏi.
“Không biết, nguyên vật liệu thật kỳ dị.” Viên Cổn Cổn trầm tư một lát, nói.
“Sau khi trở về lại nghiên cứu.” Vương Đằng ném ống kim loại màu đen này vào trong nhẫn không gian, phải tẩy trừ mấy thứ này trước một lần mới được, bằng không hắn không dám đụng vào.
Ừm, tốt nhất để cho người khác hỗ trợ tẩy trừ!
Nhưng không biết chuyện xấu này nên dừng ở trên đầu ai đây?
Nhìn Vương Đằng đi tới, ánh mắt của đám người Vạn Đông rơi lên trên nhẫn không gian trong tay hắn, hơi nóng bỏng.
Trang bị không gian cấp Giới Chủ, bên trong chắc chắn có không ít thứ tốt.
Vương Đằng mỉm cười, thu nó vào.
Đám người Vạn Đông thật buồn bực, nhìn xem thêm một chút đều không cho, quỷ hẹp hòi này.
“Đừng nóng vội, sau khi trở về lại phân phối căn cứ theo cống hiến của các ngươi.” Lúc này, Vương Đằng nhàn nhạt nói.
“Phân phối căn cứ theo cống hiến!” Ánh mắt mọi người sáng lên.
Vương Đằng không nói thêm gì nữa, khi xoay người bước tới, hắn nhìn thoáng qua đám người Quảng Ngọc, đám người này càng chạy càng xa, hình như không có ý định đi theo bọn họ nữa.
“Cứ bỏ qua như vậy à?” Vương Đằng nhíu mày, hơi tiếc nuối trong lòng.
Nhưng hắn không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, ai biết đối phương có đánh trả bất ngờ không.
Sau đó mọi người tiếp tục tiến lên trước, lướt qua từng kiến trúc cổ, đáng tiếc thi thể giống như trước đó đã không xuất hiện nữa, điều này khiến cho đám người Vương Đằng vô cùng thất vọng.
Lại qua vài phút, Vương Đằng dần dần phát hiện một vấn đề.
Kiến trúc xung quanh không hóa thành bụi bặm, tuy rằng bị tàn phá, nhưng vẫn được giữ lại.
Hơn nữa hắn đã có thể nhìn thấy một cụm cung điện nguy nga ở nơi xa, còn cao, còn rộng lớn khí thế hơn các kiến trúc khác.
Phía trước chắc là nơi bọn họ muốn đến!
Đám người Vạn Đông hiển nhiên cũng chú ý đến một điểm này, vẻ mặt phấn chấn, trước đó kể cả thi thể cấp Giới Chủ cũng xuất hiện, phía sau chắc chắn còn có càng nhiều thứ tốt.
Vương Đằng tăng nhanh tốc độ, bay thẳng đến kiến trúc nguy nga kia.
Không lâu lắm, kiến trúc nguy nga kia đã dần dần hiện ra toàn cảnh ở trước mắt mọi người.
Đám người Vạn Đông bị trấn trụ.
Đồ sộ!
Quá đồ sộ!
Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn xem kiến trúc này, ánh mắt đăm đăm, hơi thẫn thờ.
Kể cả là bọn họ những võ giả thiên tài của học viện tinh không cũng chưa từng được nhìn thấy kiến trúc đồ sộ như vậy mấy lần.
Điều càng quan trọng hơn là bên trên kiến trúc có được vẻ tang thương cổ xưa không cách nào hình dung được, nó đánh tới ngay mặt khiến cho người ta giống như quay trở về niên đại cổ xưa, lực đánh vào vô cùng to lớn.
“Các ngươi mau nhìn kìa, hình như ở đây có chữ viết!” Một tiếng kinh hô truyền ra từ trong miệng Đổng Lôi.
“Chữ viết!”
Đám người Vạn Đông ào ào kinh hãi, vội vàng nhìn lại.
Vương Đằng dừng bước chân, nhìn lên một vách tường, trên đó thật sự có chữ viết cực kỳ cổ xưa.
“Đây là chữ Cổ tộc?!” Đám người Vạn Đông không phải hạng không có kiến thức, giờ phút này đã nhận ra.
Vương Đằng liếc nhìn bọn họ, không hề nghĩ nhiều.
Học viện tinh không nắm trong tay không ít tri thức cổ xưa, kể cả chiến thuyền cổ là sản phẩm của khoa học kỹ thuật cổ xưa còn có được, biết rõ một vài chữ Cổ tộc thì tính là gì chứ.
Nhưng điều khiến mọi người khiếp sợ là ở trên vách tường kia có vết máu loang lổ đã biến thành màu đen, niên đại xa xưa.
“Vương Đằng, hình như những chữ viết này là do người ta dùng ngón tay viết ra.” Viên Cổn Cổn đột nhiên có giọng nói nghiêm trọng nói.
“Ngón tay viết ra!” Vương Đằng cẩn thận nhìn xem, phát hiện thật sự như thế.
Đều là võ giả, có khi bọn họ cũng dùng phương thức này để viết, tự nhiên nhìn ra được một chút manh mối.
Đám người Vạn Đông cũng phát hiện ra điểm khác lạ này, ánh mắt mang chút bất an.
Chữ dùng ngón tay viết ra, còn nhuốm máu, thoạt nhìn có điềm xấu.
Bọn họ đang phiên dịch những chữ viết cổ đại này, nhưng vì không quen thuộc cho nên phiên dịch rất chậm.
Vương Đằng trực tiếp tìm kiếm trí nhớ của Hư Vô Thôn Thú, rất nhanh đã phiên dịch được những chữ Cổ tộc này ra, nhưng nội dung phiên dịch ra khiến cho hắn kinh sợ.
“Chết! Toàn bộ đều phải chết! Không ai trốn thoát được!!!”
Đám người Vạn Đông cũng phiên dịch ra, biến sắc mặt, giọng nói mang theo chút sợ hãi, trực tiếp nói nó ra.
Trong lời nói này giống như mang theo oán niệm vô tận, còn có một luồng bi thương, lúc phiên dịch ra đã đánh sâu vào tâm thần của mọi người.
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại lưu lại chữ viết như vậy?
Một loạt nghi hoặc hiện lên trong lòng mọi người, khiến trong lòng bọn họ càng thêm bất an.
“A!” Đột nhiên một tiếng cười lạnh truyền ra từ trong miệng Vương Đằng: “Giả thần giả quỷ, chúng ta đi vào xem.”
“Có phải ở nơi này có nguy hiểm gì đó không thể biết được không?” Vạn Đông chần chừ nói.
“Nếu sợ hãi, có thể không đi vào.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Sợ? Sao ta có thể sợ được!” Vạn Đông lập tức ưỡn cổ lên, hắn không muốn bị Vương Đằng khinh thường.