Bị đánh bại thì thôi, nếu còn bị khinh thường, vậy một chút kiêu ngạo cuối cùng của hắn đều không giữ được.
Là thiên tài của học viện tinh không, hắn không thể mất mặt nổi.
“Đến cũng đã đến, nhất định phải vào xem.” Đám người Guicteau cười nói.
“Vương Đằng, trong cảm giác của ta giống như có thứ gì đó đang kêu gọi ta?” Nữ vương tộc Xà Nhân đột nhiên truyền âm, mang theo một chút không xác định.
“Kêu gọi ngươi?” Vương Đằng hơi sững sờ, không dấu vết gật đầu, không nhiều lời, trực tiếp đi vào trong kiến trúc nguy nga này.
Mọi người theo sát phía sau.
Dọc theo đường đi, sắc mặt của mọi người càng nghiêm trọng, khắp nơi đều là dấu vết do binh khí lưu lại, vết đao, vết kiếm, còn có vết máu loang lổ hiện lên màu đen, vô cùng kinh khủng, giống như từng có người tiến hành đại chiến ở đây.
Rất nhiều kiến trúc sụp đổ, nhưng vẫn không hoàn toàn tiêu tán mà giữ lại đến ngày nay, kiến trúc phổ thông bên ngoài hoàn toàn không thể so sánh được với nó.
Sắc mặt của nữ vương tộc Xà Nhân thay đổi không ngừng, giống như cảm thấy một loại bi thương nào đó, tâm tình của nàng đột nhiên trở nên thật hỏng bét.
Vương Đằng liếc nhìn nàng, chẳng lẽ bởi vì ảnh hưởng về huyết mạch sao?
Nhưng rất nhanh hắn đã không chú ý đến nữa, bởi vì hắn phát hiện xung quanh có rất nhiều binh khí, có thứ nằm trên mặt đất, có thứ cắm vào trong vách tường, đao, kiếm, trường thương… các loại binh khí đều có.
Hơn nữa những binh khí này tương đối không tầm thường, cấp Hằng Tinh, cấp Vũ Trụ, cấp Vực Chủ… đẳng cấp khác nhau, tuy rằng còn chưa nhìn thấy binh khí cấp Giới Chủ, nhưng mặc dù chỉ là binh khí cấp thấp, Vương Đằng đều không hề bỏ qua, thu vào toàn bộ.
Niệm lực tinh thần của hắn thổi quét ra, từng binh khí bay về phía hắn, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Đám người Vạn Đông nhìn xem ngơ ngác, tên này thật đúng là đang cướp đoạt, một thứ đều không bỏ qua.
Quan trọng chính là bọn họ còn chưa phản ứng lại kịp, Vương Đằng đã ra tay, đây là chênh lệch sao?
Khó trách bọn họ yếu kém như thế!
Nhìn người ta xem, đại khái đây mới là tư thế tầm bảo chính xác!
“Vương Đằng, ngươi không cảm thấy thật kỳ quái sao? Rõ ràng có rất nhiều dấu vết chiến đấu, nhưng lại không nhìn thấy một thi thể nào.” Viên Cổn Cổn đột nhiên nói.
Vương Đằng lập tức kinh hãi.
Không sai!
Chính là vấn đề này, khó trách vừa rồi hắn luôn cảm thấy hơi kỳ quái.
Không có thi thể, làm sao lại không có thi thể? Bên ngoài còn để lại một thi thể cấp Giới Chủ, nhưng nơi này không nhìn thấy một thi thể nào, có kỳ quái!
“Đều cẩn thận một chút, nơi này hơi kỳ quái!” Vương Đằng nói ra cho mọi người biết nhắc nhở của Viên Cổn Cổn.
Đám người Vạn Đông không khỏi sửng sốt, ào ào cảnh giác lên.
Thật sự như thế!
Không có một thi thể, chắc chắn có kỳ quái.
Không có thi thể!
Cả cung điện không tồn tại một thi thể, nhưng vết máu loang lổ, khắp nơi lộ ra kỳ quái.
Trong lòng mọi ngươi đều không khỏi trở nên khẩn trương.
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau đó những thi thể này đều đi đâu?
Chẳng lẽ bị kẻ địch cướp đi rồi sao?
Nhưng không đúng, nếu vơ vét thi thể thì không thể lưu binh khí lại để tiện nghi cho Vương Đằng được.
Đám người Vạn Đông không khỏi nhìn Vương Đằng.
“Nhìn ta làm gì, tìm bảo bối đi chứ!” Vương Đằng tức giận nói.
Sao những người này lại ngớ ngẩn vậy chứ, dù gì đều là cường giả cấp Vực Chủ của học viện tinh không, nhưng mỗi người đều không có vẻ quá thông minh.
“…”
Mọi người cạn lời, mới vừa rồi thằng cha này còn nhắc nhở bọn họ cẩn thận, hiện giờ lại thúc giục bọn họ tìm kiếm bảo bối, thật sự là đồ thấy tiền sáng mắt!
Nhưng cũng đúng, bọn họ đến đây chẳng phải vì tìm kiếm bảo bối sao, cho dù nguy hiểm cũng không thể quên việc chính được.
Nghĩ đến đây, mấy người đều khá rõ ràng.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy, hình như mình còn không bằng Vương Đằng, võ giả cấp Vũ Trụ này!
Con mẹ nó, đây là có chuyện gì chứ!
Kể từ sau khi bị Vương Đằng bắt lấy, bọn họ đã bị đả kích khắp mọi nơi, lòng tự tin đều đã bị phá hủy.
Đoàn người lập tức trở nên nghiêm túc, tìm kiếm bảo vật xung quanh.
Nhìn Vương Đằng ở đó điên cuồng cướp đoạt binh khí, bọn họ đều thật ghen tỵ.
Nhưng bọn họ đều rõ ràng, hiện giờ chỉ giúp Vương Đằng tìm kiếm bảo vật mà thôi, cuối cùng có thể được phân chia đến hay không còn phải xem cống hiến của bọn họ.
Thôi bỏ đi, ra sức một chút!
Vạn Đông thở dài, cảm thấy hơi bất lực.
Hắn lại luân lạc đến tình trạng này, thật sự đáng buồn, nếu bị các bạn học ở học viện tinh không nhìn thấy, đoán chừng hắn không còn mặt mũi gặp người nữa.
Mọi người không phân tán quá xa, đều tìm kiếm trong phạm vi nhìn thấy được.
Quần thể cung điện này rất lớn, có các loại cung điện, vườn hoa, giống như là chỗ ở của hoàng thất tộc Naga.
Dựa theo ghi chép lại, tộc Naga có phân chia hoàng thất và bình dân, hoàng thất có huyết mạch cao quý, có được quyền thống trị tuyệt đối.
Mà từ trong quy mô tổng thể của kiến trúc cổ nơi này có thể thấy được đây chắc là khu vực trung tâm của quần thể kiến trúc, cũng chính là chỗ ở của hoàng thất.
Khó trách khác với các kiến trúc khác, cũng không bị thời gian làm mục nát.
Chất liệu của những cung điện này đều tương đối đặc thù, có thể bảo tồn trong thời gian rất dài.
“Hả!”
Từ xa, Vạn Đông nhìn thấy được một món đồ, không khỏi khẽ hả một tiếng.
Hắn dùng đuôi khóe mắt liếc nhìn Vương Đằng, thấy Vương Đằng vẫn chưa hề chú ý tới bên chỗ hắn, nên mới coi như không có việc gì đi đến.
Đó là trước một cửa đại điện, có hai bức tượng, nửa người trên là thân người, nửa người dưới là thân rắn.
“Tộc Xà Nhân?”
Vạn Đông không khỏi liếc nhìn nữ vương tộc Xà Nhân, nhưng lại nhíu mày.
Không thích hợp!
Có chút khác biệt, tuy rằng đều là tộc Xà Nhân, nhưng tộc Xà Nhân trong bức tượng này có vẻ hình thể lớn hơn, hơn nữa nửa người trên còn có một ít vảy, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn hơn một chút.
“Chẳng lẽ tộc Xà Nhân trên hành tinh Hạt Vương thoái hóa?” Vạn Đông yên lặng thầm nghĩ.