Chuyện này không phải không có khả năng, trải qua thời gian phát triển biến hóa, một vài chủng tộc thoái hóa huyết mạch, một vài đặc thù tự nhiên có khác biệt với thời xa xưa.
Dựa theo suy đoán của hắn, tộc Xà Nhân của hành tinh Hạt Vương có khả năng chính là dáng vẻ sau khi thoái hóa, còn kiến trúc cổ chắc là do tộc Xà Nhân viễn cổ lưu lại.
Đương nhiên, những ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu Vạn Đông.
Thứ chân chính hấp dẫn hắn không phải là dáng vẻ trong bức tượng của tộc Xà Nhân này, mà là chất liệu làm ra nó.
Xà Phách Hàn thạch!
Quả nhiên là Xà Phách Hàn thạch!
Vạn Đông đã từng nhìn thấy loại nguyên vật liệu này, đây là một loại vật liệu bằng đá kỳ dị dùng để rèn ra binh khí cấp Giới Chủ, thuộc tính Băng, rất hiếm có, tuy rằng hắn không phải là võ giả hệ Băng, nhưng vật liệu hiếm có như vậy nhất định có thể bán được giá tốt.
Chút tham lam lóe lên trong mắt hắn, hắn định thu nó vào.
Vương Đằng kia đã có được một chiếc nhẫn không gian của võ giả cấp Giới Chủ, đến lúc đó chưa chắc sẽ phân cho bọn họ bao nhiêu thứ tốt, không bằng hiện giờ giấu giếm đi một chút?
Nhưng bức tượng này quá lớn, một khi thu nó vào, nhất định sẽ khiến người khác chú ý đến.
“Haizzz!”
Vạn Đông thở dài nơi đáy lòng, hắn cảm thấy mình thật khó xử, vào núi bảo vật, nhưng lại chỉ có thể tay không đi về.
“Bộp!”
Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vỗ lên trên lưng hắn.
Vạn Đông lập tức bị sợ đến mức run rẩy.
“Học trưởng, ngươi phát hiện ra thứ tốt đấy!” Giọng Vương Đằng theo đó truyền đến, mang chút vui mừng: “Xà Phách Hàn thạch, đây là vật liệu tốt để rèn ra binh khí hệ Băng, không ngờ lại bị điêu khắc thành bức tượng, thật sự lãng phí.”
“…” Vạn Đông.
Hay rồi, hiện giờ không cần rối rắm nữa!
“Ánh mắt học trưởng không tệ, lại có thể phát hiện ra đồ tốt như vậy, nó cứ đặt ở trước mắt như thế, nếu không cẩn thận nhìn xem, có khi thật sự sẽ coi nhẹ bỏ qua.” Vương Đằng tán thưởng nói.
Nói xong, hắn đã vung tay lên, hai bức tượng bị thu vào.
“Ta thu mấy thứ này vào trước, đến lúc đó phân thêm cho nhóm các ngươi một phần.” Vương Đằng vỗ bả vai Vạn Đông, hào phóng nói.
Khóe miệng Vạn Đông mấp máy, nhưng trong lòng đang nhỏ máu.
Đám người Đồng Lôi, Guicteau tụ tập lại, bọn họ thật kinh ngạc, không ngờ Vạn Đông là người đầu tiên tìm được bảo bối.
Ánh mắt của mấy người lóe lên, đều hơi kích động.
Chỉ có nữ vương tộc Xà Nhân nhìn thấy Vương Đằng thu hồi hai bức tượng tộc Xà Nhân lại, khóe mắt không nhịn được khẽ run rẩy.
Hình như đây là tổ tiên của tộc Xà Nhân?
Lại bị một người ngoài như Vương Đằng lấy đi như thế, luôn cảm thấy là lạ.
“Đi, chúng ta vào xem, ở cửa còn bày biện thứ tốt như thế, bên trong chắc chắn không thiếu được.” Vương Đằng bước vào trong đại điện.
Mọi người theo sát phía sau, đi vào trong đại điện.
Đại điện thật yên tĩnh, cũng thật trống trải, hoàn toàn tối như mực, còn có một luồng khí lạnh như băng đập vào mặt, khiến người ta cảm thấy không ổn.
Vương Đằng thấy được một bức tượng lớn hơn nữa ở vị trí đối mặt với cửa chính ngay đại điện trước mặt.
Bức tượng này giống như được cung phụng ở đó, phía dưới còn có một ít cống phẩm.
“Quả nhiên còn có!”
Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, tiến lên trước định thu hồi nó.
“Chờ một chút!” Sắc mặt nữ vương tộc Xà Nhân biến thành màu đen, không nhịn được mở miệng nói.
“Sao thế?” Vương Đằng hỏi.
“…” Nữ vương tộc Xà Nhân hít sâu một hơi, nàng đột nhiên phát hiện mình không có quyền lợi cũng không có thực lực ngăn cản thằng cha này, nên bất đắc dĩ nói: “Để cho ta tế bái một chút, ta cảm thấy đây là tổ tiên của ta.”
Trong giọng nói giống như còn mang chút oán giận!
Vương Đằng hơi sửng sốt, nói: “Vậy ngươi bái đi, bái xong rồi ta lại thu.”
“…” Nữ vương tộc Xà Nhân.
Mọi người hơi buồn cười, bọn họ đều nghe ra được ý tứ trong lời nói của nữ vương tộc Xà Nhân, Vương Đằng không thể không nghe ra được, tên này đang giả ngu.
Nhưng nếu đổi lại là bọn họ, chắc chắn đều sẽ không thể bỏ qua một bảo vật lớn như thế, bức tượng trước mắt cũng được tạo thành từ Xà Phách Hàn thạch, giá trị xa xỉ.
Nữ vương tộc Xà Nhân thầm nói trong lòng rằng mình đã cố gắng hết sức, tổ tiên chắc chắn sẽ không trách tội đâu, nàng hành một lễ kiểu cổ với bức tượng tộc Xà Nhân ở trước mặt, nhìn thấy trên bệ thờ phía trước còn có một ít hương, nàng định lấy đốt một nén.
“Đợi chút!” Lần này đến lượt Vương Đằng mở miệng.
Nữ vương tộc Xà Nhân sửng sốt, nghi ngờ nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng bước một bước đến trước mặt nữ vương tộc Xà Nhân, nắm lấy chỗ hương còn chưa được đốt ở trên bệ thờ, để dưới mũi ngửi thử, ánh mắt lập tức sáng lên.
Sáng đến giống như hai bóng đèn!
“Hương này… có vấn đề gì sao?” Nữ vương tộc Xà Nhân chần chừ hỏi.
Đám người Vạn Đông cũng nhìn Vương Đằng, ánh mắt vô cùng nghi hoặc.
Một ít hương mà thôi, có thể là bảo bối gì chứ?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Vương Đằng giống như còn kích động hơn cả khi nhìn thấy bức tượng này.
Hay hương này có đặc thù gì sao?
“Đây là Ngưng Thần hương!” Vương Đằng cười he he trong lòng, hơi bất ngờ.
Là một Luyện đan sư, hắn mẫn cảm với mấy thứ như này nhất.
Mới vừa bước vào đại điện, hắn đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, nhưng vẫn không nhớ ra, cho đến khi nhìn thấy hương này, hắn mới xác định đây là Ngưng Thần hương.
Ngưng Thần hương, có hiệu quả ngưng thần!
Đây là thứ tốt đối với tinh thần niệm sư, có thể hỗ trợ tu luyện tinh thần lực.
Dĩ nhiên cũng có chỗ tốt đối với võ giả, dù sao tinh thần lực của võ giả cũng cần tăng lên, tuy rằng không khoa trương giống như tinh thần niệm sư, nhưng cho dù như thế nào, tinh thần lực đều là thứ vô cùng quan trọng đối với bất cứ kẻ nào.
Tộc Naga này thật sự lắm của nhiều tiền, lại lấy Ngưng Thần hương làm vật cung phụng.
“Ngươi thật may mắn, xem ra lần này thu hoạch được xa xỉ.” Viên Cổn Cổn câm lặng nói, kể cả nó đều không chú ý đến, hương tầm thường kia lại cũng là thứ tốt.