Vương Đằng cười he he trong lòng, lập tức thu Ngưng Thần hương vào, thứ tốt như vậy không thể lãng phí được.
Đám người Vạn Đông hoài nghi không thôi, hoàn toàn không biết hương kia rốt cuộc là cái gì, vẻ mặt hoài nghi.
Nhưng khi nhìn thấy Vương Đằng còn thu cả mấy nén hương còn chưa đốt hết ở trong lư hương, không bỏ qua dù chỉ một nén, tò mò trong lòng bọn họ đã hoàn toàn bị kích phát.
Thứ tốt!
Đây chắc chắn là thứ tốt!
Bằng không Vương Đằng đã không… khoa trương đến như vậy, kể cả tàn hương trong lư hương đều không bỏ qua.
Đáng tiếc hắn không nói, bọn họ không đoán được kia rốt cuộc là cái gì.
Sau đó Vương Đằng lại nhìn về phía những món đồ khác ở trên bệ thờ, kể cả hương đều là thứ tốt, thứ khác chắc chắn đều không thể kém đi đâu được.
Lư hương này không tệ, thu!
Đĩa cúng kia hình như là đồ cổ, thu!
Cây đèn hai bên hình như cũng là thứ tốt, thu!
Hử, cái bàn để đồ thờ cúng này không tệ, thu!
…
Vương Đằng vung tay lên, mỗi một món đồ đều được thu vào, kể cả bàn để đồ thờ cúng đều chưa buông tha.
Đám người Vạn Đông trợn mắt há hốc mồm, bọn họ vẫn đánh giá thấp sự vô sỉ cùng với độ mặt dày của Vương Đằng.
Đây là việc người bình thường có thể làm được sao?
Cuối cùng Vương Đằng nhìn về phía bức tượng tộc Naga cực lớn kia, lại liếc nhìn nữ vương tộc Xà Nhân, hỏi: “Có thể thu rồi chứ?”
“Thu đi!” Khóe miệng nữ vương tộc Xà Nhân co giật, quay mặt đi, bất đắc dĩ nói.
“Vậy ta đây không khách khí!” Vương Đằng vung tay lên, thu hồi lại.
Cả đại điện lập tức trở nên hơi kỳ quái, nếu có những người khác đến đây, sẽ phát hiện nơi này hình như trống rỗng đến quỷ dị.
“Đi, đi chỗ khác nhìn xem sao.” Vương Đằng nóng lòng muốn thử, bước ra ngoài.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo, tâm tình đều không còn.
Tên này thật sự… quá keo kiệt, keo kiệt đến không để sót lại gì, bọn họ không ăn được kể cả bụi bặm.
Nhưng khi mấy người đi đến cửa, Vương Đằng đột nhiên dừng bước chân.
Cộp!
Một tiếng bước chân cực kỳ nhỏ vang lên ở trong đại điện.
Tiếng bước chân này hiển nhiên không giống bọn họ, hơn nữa nhanh chóng biến mất, giống như chưa hề xuất hiện.
Vương Đằng quay phắt về sau, tia sáng vàng bộc phát trong mắt, ‘Đôi mắt Chân Thị’ mở ra, quét nhìn vào trong bóng tối.
Đám người Vạn Đông cũng nghe được, sắc mặt đều thay đổi, sợ hãi tận đáy lòng, cảnh giác nhìn ra bốn phía.
Tiếng bước chân!?
Tại sao có thể có tiếng bước chân được?
Ở trong hoàn cảnh như vậy xuất hiện tiếng bước chân, đây thật sự quỷ dị, nếu không phải nhiều người, có lẽ bọn họ thật sự sẽ cảm thấy sợ hãi.
Vương Đằng cau mày, không hề phát hiện ra cái gì cả, tiếng bước chân cũng đã biến mất, ‘Đôi mắt Chân Thị’ của hắn lại không công mà lui.
“Các ngươi đều nghe được chứ?” Hắn không cho là ảo giác, hỏi mọi người.
“Nghe được.” Đám người Vạn Đông gật đầu nói.
“Thú vị, thật sự càng ngày càng thú vị.” Ánh mắt Vương Đằng nhìn quanh một vòng, chăm chú nhìn vào trong bóng tối, xoay người rời đi.
Mọi người đi ra ngoài đại điện mới lập tức cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi ở bên trong đó khẩn trương đến đổ cả mồ hôi.
“Đó là… cái gì?” Đổng Lôi chần chừ hỏi.
“Ai biết.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Bầu trời… sao đột nhiên tối đen?” Mọi người đột nhiên nhìn lên bầu trời, kinh ngạc không thôi.
Trên đỉnh quần thể kiến trúc là một mảnh bầu trời, mà mới vừa rồi bầu trời coi như sáng ngời, nhưng lúc này đã dần dần tối xuống.
Hơn nữa tốc độ tối đen còn rất nhanh, hoàn toàn không giống như vào đêm bình thường.
Kể cả Vương Đằng đều không nhận ra cơ chế ngày đêm luân phiên ở nơi này rốt cuộc như thế nào.
Chỉ chốc lát sau, sắc trời hoàn toàn tối đen, kể cả võ giả cấp Vực Chủ đều có cảm giác giơ tay không thấy được năm ngón.
Quá tối!
Đêm đen nơi đây giống như hoàn toàn không có ánh sáng, vốn không nhìn thấy cái gì cả.
Sắc mặt của mọi người hơi khó coi, mới vừa nghe được tiếng bước chân quỷ dị, bây giờ sắc trời lại tối đen, sao trong lòng bọn họ có thể không bất an được.
Cộp cộp cộp…
Đột nhiên, tiếng bước chân kia lại vang lên, lần này càng thêm dày đặc, từ đằng xa truyền đến.
Đám người Vạn Đông lập tức tê cả da đầu, đầu giống như đều tự vén lên, suýt chút nữa thét chói tai.
Đặc biệt là Đổng Lôi, nàng đã há miệng ra, Vương Đằng vội vàng đưa tay lên bịt lại, hung hăng chặn miệng nàng.
Đù má phụ nữ chính là phụ nữ, kể cả cấp Vực Chủ, tâm tính vẫn hơi kém chút.
Hình như Đổng Lôi cũng cảm nhận được mình hơi thất thố, thân hình không tự chủ được vặn vẹo, ánh mắt rõ ràng liếc nhìn Vương Đằng.
“Đừng lên tiếng!” Vương Đằng truyền âm nói.
Đổng Lôi gật đầu, hắn mới buông tay ra, người cô gái này còn rất mềm.
Khụ khụ!
Vương Đằng không nghĩ nhiều, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, hắn lập tức nhìn vào trong bóng đêm xa xa, lúc này đại điện ở xung quanh chỉ có thể nhìn thấy các hình dáng màu đen, giống như cự thú kinh khủng nằm rạp trong bóng đêm.
Mà âm thanh này không biết truyền đến từ đâu, tạm thời không tìm thấy được.
“Trốn đi trước!” Vương Đằng dẫn theo mọi người trở lại trong đại điện mới vừa rồi, trốn ở phía sau cửa, nhìn ra bên ngoài.
Đại điện này nằm bên cạnh một trục đường chính, mọi người ở trong đại điện nhìn ra bên ngoài, sau khi thích ứng với bóng tối, bọn họ có thể nhìn thấy được vài thứ.
Đương nhiên khoảng cách cần phải gần, quá xa vẫn không thấy rõ được.
Chỉ có Vương Đằng có được đồng thuật đặc thù nên nhìn được càng xa hơn một chút.
Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, chỉ thấy từng cái bóng xuất hiện trên góc rẽ trục đường chính này, đang đi từ xa đến.
Đồng tử Vương Đằng co rụt lại, giống như gặp quỷ.
Không!
Hắn cảm thấy mình thật sự gặp quỷ!
Những cái bóng này rõ ràng là mỗi một tên mặc áo giáp rách nát, toàn thân lộ vẻ ngoài thối nát, không một ai có dấu hiệu sinh mệnh!
Đều không phải là tộc Xà Nhân, mà là các Nhân tộc có chân!
Đám người Vạn Đông không nhìn thấy gì, nhưng nghe được âm thanh càng lúc càng gần kia, bọn họ đều vô cùng khẩn trương, đổ mồ hôi trong lòng bàn tay.