Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2596 - Chương 2596. Mau Để Ta Nhéo Một Cái, Ngươi Là Thật Sao? (3)

Chương 2596. Mau để ta nhéo một cái, ngươi là thật sao? (3)
Chương 2596. Mau để ta nhéo một cái, ngươi là thật sao? (3)

“Đừng lên tiếng!” Vương Đằng cũng thật khẩn trương, lại nhắc nhở.

Rất nhanh, đám người Vạn Đông đã nhìn thấy được cái bóng đang đi từ đằng xa đến, mỗi người đều thay đổi vẻ mặt, hoảng sợ trong lòng.

May mà Vương Đằng nhắc nhở kịp thời, bằng không chỉ sợ giờ phút này đều sẽ thật sự kêu lên thành tiếng.

Đổng Lôi bịt chặt miệng, ánh mắt rung động.

“Đây là… cái gì?” Vạn Đông truyền âm hỏi, trong giọng nói giống như mang theo một chút run rẩy.

“Hình như là thi thể võ giả!” Vương Đằng trầm giọng nói.

Hắn nghĩ đến rất nhiều, khó trách không nhìn thấy một thi thể nào cả, hóa ra những thi thể này đều biết động, thật sự không hợp với lẽ thường!

“Sao thi thể có thể động chứ?” Đổng Lôi nói.

“Chưa từng thấy loài Hắc Ám sao? Bị giết rồi, vẫn bị khống chế.” Vương Đằng tức giận nói.

“Nhưng chúng ta không cảm nhận được lực Hắc Ám.” Vạn Đông cau mày nói.

“Ta chỉ tùy tiện lấy ví dụ, có lẽ tương tự với thứ này, dù sao không có gì phải sợ cả.” Vương Đằng liếc xéo hắn, con hươu ngốc này, sao còn so đo rõ ràng thế chứ.

Thật ra hắn cũng hơi sợ, nhưng vào lúc này không thể biểu hiện ra, bằng không tất cả mọi người đều sẽ sợ hãi theo, tiếp theo còn thăm dò như thế nào nữa.

“Có phải là cái bóng lúc trước không, cái bóng kia có khả năng khống chế người sống, biết đâu cũng có thể khống chế người chết.” Guicteau suy đoán nói.

“Có đạo lý.” Vương Đằng gật đầu, hắn cũng nghĩ đến điểm này, nhưng không tiếp xúc ở khoảng cách gần, không thể phán đoán được trong những thi thể áo giáp này có phải có tồn tại của cái bóng hay không.

Cộp cộp cộp…

Vô số thi thể mặc áo giáp rách nát kia ngay ngắn trật tự đi qua đại điện chỗ bọn họ ẩn thân, sau đó biến mất trong bóng đêm.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, Vương Đằng kịp thời nhắc nhở cho nên bọn họ đều thu liễm khí tức, không hề bị phát hiện ra.

“Đi thôi, tránh những thi thể áo giáp này, chúng ta tiếp tục cướp đoạt… không phải, tiếp tục tầm bảo, tầm bảo xong lập tức rời đi, ở lại nơi này khiến cho người ta sợ hãi.” Vương Đằng nói.

“…” Mọi người câm lặng.

Đã đến tình hình như vây, Vương Đằng vẫn còn mong tầm bảo, lá gan thật sự quá mập.

Vương Đằng vung tay lên, cấp tốc xuyên qua con đường lớn trước mặt, vèo một cái, nhằm vào đại điện ở đối diện.

“Hả! Lại cũng là bức tượng!” Vương Đằng kỳ quái chớp mắt, không nghĩ nhiều, trực tiếp thu lại, trên bệ thờ cũng có các loại đồ vật, thậm chí Ngưng Thần hương, hắn chắc chắn không bỏ qua.

Tiếp theo là đại điện thứ ba!

Đại điện này không còn bức tượng mà là một chỗ ở, bên trong có vài món đồ dùng hằng ngày, Vương Đằng chướng mắt, kêu đám người Vạn Đông tùy tiện chọn.

Đám người Vạn Đông trực tiếp không nói nên lời.

Đây con mẹ nó chọn cái rắm!

Vừa nhìn đã biết đại điện này là chỗ ở của phụ nữ, có rất nhiều đồ dùng phụ nữ, bọn họ dùng được sao?

Nhưng hai người Đổng Lôi và nữ vương tộc Xà Nhân lại nhìn ngó xung quanh, một vài đồ cổ thật sự khiến cho các nàng tràn đầy hào hứng.

Nữ vương tộc Xà Nhân dừng lại trước một bàn trang điểm, cầm lấy một lọ ngọc ở trên đó, mở ra ngửi thử, một mùi hương cực kỳ dễ ngửi bay ra.

“Thơm quá!” Mọi người không khỏi sửng sốt, tất cả đều nhìn lại.

Kể cả Vương Đằng đều kinh ngạc không thôi, đi đến bên cạnh nữ vương tộc Xà Nhân, nhìn vào vật trong tay nàng.

“Đây là nước hoa gì mà thơm như vậy? Lại nói người cổ đại đều đã dùng nước hoa, hợp thời như vậy sao?” Vương Đằng tò mò hỏi.

“…” Đám người Vạn Đông không biết nói gì nhìn hắn, cảm thấy tên này không có kiến thức gì cả, nói: “Ngươi đừng xem thường người thời cổ đại, rất nhiều thứ bọn họ nắm giữ còn tốt hơn hiện giờ nhiều.”

“Được rồi, là ta hiểu biết nông cạn.” Vương Đằng không coi là quan trọng nói: “Vậy các ngươi biết rõ đây là mùi hương gì không?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không khỏi lắc đầu.

“Còn khiến cho ta tưởng rằng các ngươi đều biết rõ.” Vương Đằng khinh bỉ nói.

“…” Đám người Vạn Đông lập tức xấu hổ, nhưng lại không phục lắm.

Tri thức này hơi bị lệch ra có được không hả, một loại nước hoa, quỷ mới biết là cái gì?

“Vương Đằng, hình như đây là Huyết Lan Hương vô cùng nổi danh của tộc Naga!” Viên Cổn Cổn đột nhiên nói.

“Huyết Lan Hương!” Vương Đằng hết sức kinh ngạc, hỏi: “Nổi tiếng bao nhiêu?”

“Vô cùng nổi tiếng, nói cho ngươi thế này đi, tất cả nữ võ giả trong vũ trụ lúc trước đều lấy có được một lọ Huyết Lan Hương làm kiêu ngạo, người có thể dùng được loại nước hoa này gần như đều là người có thân phận địa vị nhất định, chỉ cần bôi một chút lên người, mị lực toàn thân đều sẽ theo đó tăng lên.” Viên Cổn Cổn giải thích.

“Tăng mị lực lên, thần kỳ như vậy!” Vương Đằng kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải rất quý giá sao?”

Không ngờ một lọ nước hoa tùy tiện đặt trên bàn trang điểm lại có lai lịch như vậy.

“Chắc chắn thật quý giá, nghe nói nguyên liệu để chế tạo Huyết Lan Hương là một loại kỳ hoa tên là Thiên Hương Huyết Lan, chỉ có tộc Naga mới biết gieo trồng, hơn nữa vô cùng hiếm có, gieo trồng ra vô cùng khó khăn, cho nên số lượng Huyết Lan Hương tự nhiên cũng rất ít, nữ võ giả trong vũ trụ nhiều như vậy, căn bản không cướp được.” Viên Cổn Cổn nói.

Ánh mắt Vương Đằng sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào lọ ngọc trong tay nữ vương tộc Xà Nhân.

Nữ vương tộc Xà Nhân thản nhiên nhìn hắn, sau đó đậy nắp lọ ngọc lại, yên lặng thu vào.

Khóe miệng Vương Đằng co giật, mới vừa rồi là chính hắn nói để cho mọi người tùy tiện chọn, hiện giờ nói thu lại không được.

Đáng giận!

Sớm biết mình đã chọn lấy trước.

Huyết Lan Hương này tặng người vừa hay!

Tộc Naga gần như diệt sạch, nước hoa này chắc chắn không sản xuất nữa, càng thêm quý giá.

Vương Đằng bóp tay dậm chân, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức mở ngăn kéo ở bên dưới bàn trang điểm ra, nhìn xem có hay không.

Đáng tiếc, hình như không có, bên trong đều là một ít đồ dùng phụ nữ kỳ quái.

Đổng Lôi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không nhịn được hỏi: “Vương Đằng, nước hoa mới vừa rồi thật quý giá sao?”

“Không, không hề quý giá chút nào, chỉ thơm một chút thôi.” Vương Đằng nói.

“Thật sao?” Đổng Lôi hoài nghi nhìn hắn.

Hết chương 2596.
Bình Luận (0)
Comment