Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2597 - Chương 2597. Mau Để Ta Nhéo Một Cái, Ngươi Là Thật Sao? (4)

Chương 2597. Mau để ta nhéo một cái, ngươi là thật sao? (4)
Chương 2597. Mau để ta nhéo một cái, ngươi là thật sao? (4)

“Đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì, ta một người đàn ông, chẳng lẽ còn sẽ vì một chút nước hoa đi lừa ngươi sao?” Vương Đằng thề thốt nói.

Đổng Lôi hơi tin, có lẽ thật sự chỉ thơm một chút?

Vương Đằng vội vã đi đến một cung điện tiếp theo, nơi này là chỗ ở của hoàng thất tộc Naga, cung điện phụ nữ tộc Naga ở chắc không phải chỉ có một nơi chứ?

Cho dù là chủng tộc gì, đã gọi là hoàng thất, chắc chắn đều sẽ thưởng thức nhiều người đẹp.

Nhưng vừa đi ra đến cửa, tiếng bước chân lại tới.

Cộp cộp cộp…

Từ xa đến gần, Vương Đằng chỉ có thể lui vào cung điện, chờ chúng nó rời đi.

“Những thi thể áo giáp này hình như đang tuần tra?” Vạn Đông nói.

“Không phải hình như, chúng nó đang tuần tra, đã chết rồi còn tuần tra, thật sự rất chuyên nghiệp.” Vương Đằng tỏ ra bội phục nói.

“…” Đám người Vạn Đông đầu đầy vạch đen.

Thần cmn chuyên nghiệp!

Người ta đều đã chết, nào còn cách nói chuyên nghiệp chứ, nhất định là bị khống chế.

Thi thể áo giáp nhanh chóng đi xa, Vương Đằng nhằm vào cung điện thứ tư.

Đổng Lôi nhìn thấy dáng vẻ vội vã như vậy của hắn, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng đuổi theo.

Mới vừa rồi thằng cha này chắc chắn đã lừa nàng.

Cung điện thứ tư, thật may mắn, lại là một chỗ ở của nữ giới tộc Naga, Vương Đằng đi đến trước bàn trang điểm tìm kiếm một trận, quả nhiên tìm được một lọ Huyết Lan Hương, nhanh chóng thu lại.

Đổng Lôi đến chậm hơn, nhìn thấy hắn giống như thu thứ gì đó vào, sắc mặt hoài nghi: “Vương Đằng, sẽ không phải ngươi cảm thấy hứng thú với đồ của phụ nữ đấy chứ?”

“Không có khả năng, ta là một người đàn ông làm sao có thể có hứng thú với đồ của phụ nữ được, ngươi đừng đổ oan cho ta.” Vương Đằng tỏ ra nghiêm túc nói.

Đổng Lôi càng thêm hoài nghi nhìn hắn, tìm kiếm ở trên bàn trang điểm, đáng tiếc không tìm thấy được gì cả.

Vương Đằng nhìn quanh một vòng, vẫn chưa phát hiện ra thứ gì đáng chú ý nên tiếp tục đi đến một cung điện khác.

Điều khiến cho hắn kinh ngạc là ba cung điện tiếp theo lại đều là chỗ ở của nữ giới tộc Xà Nhân, mà Vương Đằng lại tìm được hai lọ Huyết Lan Hương.

Ba lọ Huyết Lan Hương, giờ phút này đều nằm trong nhẫn không gian của Vương Đằng.

Đổng Lôi lại hoàn toàn không có thu hoạch gì, thật buồn bực, dù sao là phụ nữ, nàng cũng thật để ý đến nước hoa phát ra mùi thơm lạ kia, nhưng nàng lại không tìm được một lọ nào.

Nữ vương tộc Xà Nhân câm nín nhìn xem Vương Đằng, nàng không cần nghĩ cũng biết, thằng cha này đổi ý, vụng trộm giấu nước hoa kia đi.

Mấy cung điện này đều là chỗ ở của nữ, không thể nào không có một lọ.

“Vương Đằng, có phải ngươi giấu đi không, cho ta một lọ, ta chỉ muốn một lọ!” Đổng Lôi nhìn Vương Đằng, ánh mắt ao ước.

“Không có, sao ta có thể lấy thứ kia được chứ, ngươi chắc chắn đã hiểu lầm.” Vương Đằng lắc đầu, giống như cảm thấy nàng hơi đáng thương nên lại nói thêm: “Đồ dùng phụ nữ này ngươi cứ tùy tiện lấy, dù sao còn nhiều, ta không để ý.”

“…” Đổng Lôi hít sâu một hơi, u oán nhìn hắn.

Những vật phẩm bình thường này nàng lại không phải không mua được, lấy về làm gì, thằng cha này chắc chắn giấu giếm riêng, đáng giận!

Đám người Vạn Đông không biết nói gì nhìn Vương Đằng, thằng cha này lại đi giật đồ với phụ nữ, quá mất mặt, cảm thấy xấu hổ thay.

Đúng lúc này, ở nơi xa đột nhiên truyền đến một đợt tiếng kêu sợ hãi.

“Có chuyện gì vậy?” Đám người Vạn Đông không khỏi sửng sốt, sau đó lập tức trở nên cảnh giác.

“Đi!” Vương Đằng ngay tức khắc lao đến chỗ âm thanh truyền ra.

Tốc độ của hắn rất nhanh, không phát ra một chút tiếng động, giống như hòa vào trong bóng tối, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ bóng dáng của hắn.

Đám người Vạn Đông khiếp sợ không thôi, vì sao tốc độ của tên này ở trong bóng tối lại trở nên nhanh hơn chứ?

Người khác ở trong bóng tối, tốc độ nhất định sẽ giảm xuống.

Hắn thì hay rồi, chạy nhanh hơn nữa!

Càng quan trọng hơn là cảm giác ẩn nấp kia, nếu không phải người đang ở ngay trước mặt bọn họ, chưa chắc bọn họ đã phát hiện được ra đối phương.

Nhưng bọn họ đều không nghĩ đến phương diện năng lực hắc ám, chỉ coi như hắn đang dùng một thủ đoạn ẩn nấp đặc thù nào đó nên mới có thể làm được như vậy.

Trên một đường trục chính nào đó ở đại điện.

Một đám người không hẹn mà gặp đụng độ phải thi thể ảo giáp, bùng nổ chiến đấu.

Tổng cộng có năm người, rõ ràng đều là học viên của học viện tinh không.

Nhưng lại không phải là đám người Quảng Ngọc.

Rầm!

Năm tên võ giả cấp Vực Chủ bùng nổ nguyên lực, công kích điên cuồng đánh tới thi thể áo giáp ở trước mặt.

Sắc mặt của bọn họ hơi kinh hãi, giống như nhìn thấy được thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, hai nữ võ giả trong đó càng lộ sắc mặt trắng bệch.

Đáng sợ!

Đáng sợ!

Nơi này vốn hoàn toàn tối đen, không nhìn thấy được cái gì cả, ở trong hoàn cảnh như vậy đột nhiên gặp phải một đội thi thể áo giáp tràn ngập mùi thối nát, suýt chút nữa bị dọa tè ra quần.

“Đây là thứ quỷ quái gì vậy?” Một người trong đó kinh sợ hét lớn lên.

Công kích của bọn họ đánh lên trên thi thể áo giáp, nhưng chỉ đẩy lui được nó, rồi sau đó những thi thể áo giáp này lại hung hãn không sợ chết vọt lên.

Một màn này khiến vài võ giả cấp Vực Chủ cảm thấy lạnh cả người.

Đặc biệt là áo giáp kia lại có thể ngăn cản được công kích của cấp Vực Chủ, công kích của bọn họ đánh trúng lên trên đó còn không để lại dù chỉ vết rạn.

Xoẹt!

Đột nhiên, một thi thể áo giáp rút chiến đao chém ra, ánh đao cực kỳ ảm đạm quỷ dị chớp lóe lên trong bóng đêm.

Phụt!

Lúc một võ giả cấp Vực Chủ phát hiện ra ánh đao thì đã quá muộn, ngực bị ánh đao chém trúng, máu chảy ra.

Võ giả cấp Vực Chủ kia kinh sợ đan xen, liên tiếp lùi về phía sau, hắn cảm giác có một luồng khí âm trầm xâm nhập vào trong cơ thể, khiên nguyên lực xuất hiện trì trệ.

“Viên Bạch!”

Vài võ giả cấp Vực Chủ khác lo lắng kêu lên.

“Cẩn thận, công kích của thi thể áo giáp này thật quỷ dị, không nhìn thấy.” Viên Bạch không quan tâm được nhiều, vội vàng quát to.

Vừa dứt lời.

Rầm!

Hết chương 2597.
Bình Luận (0)
Comment