Mà lúc này, hai cái răng của Nguyễn Bán Liên lại bị Vương Đằng một tát đánh vỡ, còn một lần vỡ ra hai cái
Sức mạnh trong một cái tát kia của Vương Đằng, có thể đoán được.
Rầm!
Thân hình của Nguyễn Bán Liên hung hăng đụng lên trên võ đài ở sau lưng, trong miệng lại phun ra máu tươi.
Lúc này, công kích của Phong Thanh Viêm cũng đã đến, Vương Đằng không dám chậm trễ, quay người đánh ra một quyền, nguyên lực tinh thần hệ Thổ trào ra từ trong thân thể, hóa thành một quyền ấn màu vàng đất, đồng thời Thổ lĩnh vực thất giai cũng lặng yên dung nhập vào trong đó.
Quyền ấn hung hăng đánh về phía dấu trảo của Phong Thanh Viêm, một lĩnh vực màu vàng sẫm áp chế đến mức tận cùng bùng nổ từ bên trong.
Ầm rầm!
Tiếng nổ vang quanh quẩn, dấu trảo của Phong Thanh Viêm ầm ầm sụp đổ, còn quyền ấn của Vương Đằng cũng bị bóp nát, công kích của hai bên đều bùng nổ ra, hóa thành dư ba nguyên lực cuốn ra bốn phía.
Mọi người đã nhìn xem đến ngơ ngác.
Một loạt công kích nhanh chóng mau lẹ, khiến bọn họ thẫn thờ.
Phó hội trưởng hội Thanh Viêm là Nguyễn Bán Liên bị đánh?!
Vương Đằng chặn công kích của Phong Thanh Viêm?
Một loạt sự việc này phát sinh quá nhanh, phản ứng không kịp, khiến cho người ta sinh ra một cảm giác không chân thực.
Chẳng lẽ Vương Đằng không phải là võ giả cấp Vũ Trụ sao?
Làm sao có thể mạnh như vậy???
Lúc này, Nguyễn Bán Liên cũng ngẩn ra.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Sao ta lại bị đánh?
Hơn nữa còn bị một võ giả cấp Vũ Trụ tát?
Mặt đau quá!
Đầu vang lên ong ong, suy nghĩ gì đều không còn, nhưng cảm giác nhục nhã này lại xông thẳng lên đầu, khiến cho nàng mất đi lý trí.
“Vương Đằng, ta diếc (giết) ngươi!”
Một tiếng kêu phẫn nộ truyền ra từ trong miệng nàng, hơi mồm miệng không rõ.
Lúc này, Vương Đằng dẫm một bước vào trong hư không, thân hình lần nữa biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Bán Liên.
“Ngươi!”
Nguyễn Bán Liên vốn không ngờ Vương Đằng sẽ lại giết qua, đồng tử chợt co rút lại, hoảng sợ biến sắc.
Vương Đằng đột nhiên ra tay, nháy mắt túm cổ nàng lên, nhấc lên.
“Vương Đằng!” Phong Thanh Viêm gầm lên giận dữ.
“Ngươi lại ra tay thử xem!” Vương Đằng túm lấy cổ Nguyễn Bán Liên, quay đầu nhìn Phong Thanh Viêm, ánh mắt không hề dao động nói.
Động tác của Phong Thanh Viêm cứng ngắc lại, không ngờ Vương Đằng quả quyết với tàn nhẫn đến như thế, trực tiếp kiềm chế Nguyễn Bán Liên, khiến hắn ném chuột sợ vỡ đồ, lúc này ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, trong lòng dậy sóng tứ phía.
Thực lực của Vương Đằng này tăng lên rất nhiều, lại dễ dàng đánh bại một võ giả cấp Vực Chủ như vậy.
Mặc dù có thành phần đánh lén ở trong đó, nhưng thực lực của Nguyễn Bán Liên không hề yếu, hiện giờ lại bị Vương Đằng đánh đến không đánh lại được, đây tuyệt đối không phải võ giả cấp Vũ Trụ bình thường có thể làm được.
Trong thời gian nửa năm này, hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
Nguyệt Kỳ Xảo tỏ vẻ ngạc nhiên, nói thật, đến giờ phút này nàng mới phục hồi tinh thần lại.
Nàng hoàn toàn không ngờ Vương Đằng lại có thể vì nàng làm được đến trình độ này.
Nguyễn Bán Liên kia tát nàng một cái, Vương Đằng lại trả lại một cái tát, còn ác hơn.
Thậm chí giờ phút này trực tiếp túm cổ đối phương, lấy tính mạng của ả để áp chế Phong Thanh Viêm.
Ngoan độc!
Nhưng vô cùng xả giận!
Nguyễn Bán Liên đánh nàng một cái tát, trong lòng nàng không có khả năng không phẫn nộ, không có khả năng không căm hận, nhưng hội Tinh Thần hiện giờ không thể trêu vào đối phương, cho nên nàng nhịn, về sau luôn có cơ hội đòi món nợ này về.
Thật sự không ngờ Vương Đằng mới vừa trở về đã trực tiếp ra tay.
Càng quan trọng hơn là hình như thực lực của hắn trở nên cực kỳ mạnh mẽ, kể cả võ giả cấp Vực Chủ đều không chống đỡ được hắn.
Trong lúc này, nàng cũng khá tự tin trong lòng.
Một tia sáng khác lạ lóe lên trong mắt Vũ Vân Tiên, thằng cha này lại mạnh mẽ lên sao?
Hơn nữa trở nên mạnh mẽ rất nhiều, sức mạnh kia khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.
Mấy người Đồng Ân hai mặt nhìn nhau, cảm thấy không thể nào tin nổi, sao thằng cha này lại tăng lên lớn đến như thế? Hắn sẽ không hút sạch ao máu của tộc Naga đấy chứ?
Bọn họ vốn đã đoán được thực lực của Vương Đằng sẽ tăng lên không ít, nhưng bây giờ không thể ngờ nổi sẽ tăng lên nhiều đến như vậy.
Vậy cũng quá kinh khủng!
Đều là võ giả cấp Vực Chủ, bọn họ cảm thấy mình chưa chắc đã có thể đỡ nổi một quyền kia của Vương Đằng.
Kế Phi Vân và Vu Minh không khỏi liếc nhìn nhau, chút khác lạ hiện lên trong mắt, trong lòng hơi chấn động.
Thực lực của Vương Đằng quá mạnh mẽ, mạnh đến không hề giống với một võ giả cấp Vũ Trụ!
Giao chiến một phen lại đánh một võ giả cấp Vực Chủ đến không hề có lực đánh trả.
Thời gian nửa năm, tên này lại tăng lên nhiều như vậy, đây là thiên phú yêu nghiệt cỡ nào?
Ở nơi xa, thanh niên mặc chiến giáp màu đen không khỏi siết chặt trường kiếm trong tay, cơ bắp trên mặt không nhịn được co rúm vài cái.
Sắc mặt đám người Vạn Đông cứng ngắc, trong lòng khó chịu giống như ăn phải cục phân chó.
Vì sao?
Vì sao thằng cha này lại trở nên mạnh mẽ nhiều đến như vậy?
Bọn họ thật sự không thể chấp nhận được.
“Buông nàng ra!” Phong Thanh Viêm âm thầm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Vương Đằng, mở miệng nói.
“Phong hội trưởng, ta không có mặt, ngươi bắt nạt hội Tinh Thần của ta như vậy?” Vương Đằng không để ý đến lời hắn nói, mà ánh mắt đảo qua đám người hội Tinh Thần, sau đó nhìn Phong Thanh Viêm, nhàn nhạt nói.
“Hội Tinh Thần quá yếu, yếu kém chính là nguồn gốc tội lỗi!” Phong Thanh Viêm thờ ơ nói.
“Nói rất hay!” Vương Đằng đồng ý gật đầu, cười lạnh nói: “Đáng tiếc hội Tinh Thần của ta không hề yếu kém giống như trong tưởng tượng của ngươi, định dẫm một cước lên hội Tinh Thần của ta, hiện giờ bị đâm ra máu, cảm thấy như thế nào?”
Lãnh đạo hội Thanh Viêm lập tức tỏ vẻ khó coi, ý lạnh ào ào lộ ra trong mắt, nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Hiện giờ là tự các ngươi rời đi, hay để cho ta bóp chết nàng?” Vương Đằng đối diện với mấy ánh mắt này, không hề sợ hãi, bình thản nhìn Phong Thanh Viêm, hỏi.