“Ở trong học viện, ngươi dám giết người?” Phong Thanh Viêm hỏi ngược lại.
“Ngại quá, hiện giờ ta đang ở trên võ đài, người phụ nữ này cũng đi lên, nói rõ nàng đồng ý chiến trên võ đài với ta.” Vương Đằng nói.
“…” Rất nhiều người không nói được lời nào.
Hình như Nguyễn Bán Liên bị ngươi đánh lên chứ?
Đây là ép buộc tỷ thí võ đài sao?
Mi tâm của Phong Thanh Viêm nhảy lên, hắn vẫn đánh giá thấp sự vô sỉ của Vương Đằng, giờ phút này chỉ có thể nhịn tức giận nói:
“Nàng không đồng ý chiến trên võ đài với ngươi!”
“Ngươi đồng ý chưa?” Vương Đằng nhìn Nguyễn Bán Liên.
Nguyễn Bán Liên bị sưng nửa mặt, trợn mắt lườm Vương Đằng, trong mắt tràn đầy oán hận, nàng đường đường là phó hội trưởng hội Thanh Viêm, lại bị một võ giả cấp Vũ Trụ tóm cổ bắt làm con tin, thật sự là sỉ nhục cả đời.
“Ngươi đồng ý chưa?” Vương Đằng dần dần siết chặt bàn tay, lại hỏi.
Cả khuôn mặt Nguyễn Bán Liên lập tức đỏ lên, không thể hô hấp, miệng bắt đầu há lớn dần, giống như một con cá bị ném lên trên bờ.
Rất nhiều người nhìn thấy một màn này, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Nguyễn Bán Liên kia dù sao cũng là một người đẹp, lại đối xử với nàng như vậy, người bình thường thật sự không làm ra được.
Nguyễn Bán Liên cũng kiên cường, lại không hề hé răng.
Bốp!
Vương Đằng lại cho nửa khuôn mặt còn hoàn hảo của nàng một cái tát, hỏi: “Ngươi đồng ý chưa?”
“…”
Tất cả mọi người ngây dại.
Đù má, thật vô tình!
Ánh mắt vốn hơi tan rã của Nguyễn Bán Liên lại một lần nữa tìm được tiêu cự về, hung hăng trợn trừng liếc Vương Đằng, không hề thốt lên tiếng nào.
Bốp!
Vương Đằng lại thêm một cái tát, sau đó tiếp tục đặt câu hỏi: “Ngươi đồng ý chưa?”
Mặt của Nguyễn Bán Liên đã sưng đến không còn hình dáng, nhưng vẫn cắn chặt răng, không mở miệng.
Bốp bốp bốp…
Vương Đằng không hỏi nữa, tiếp tục từng cái tát vung lên, bên này một cái, bên kia một cái, đánh đến sung sướng phấn khích, thậm chí miệng còn thề son sắt nói:
“Ngươi yên tâm, ta nhất định bảo đảm hai bên mặt của ngươi giữ được cân đối!”
Nguyễn Bán Liên gần như muốn phát điên.
Đây con mẹ nó là nói tiếng người sao?
Ma quỷ!
Tên khốn nạn này thật sự là ma quỷ!
Giờ phút này hai bên mặt nàng đã bị đánh đến chết lặng, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hối hận, sớm biết đã đồng ý trước.
Thà rằng chết, nàng cũng không muốn bị nhục nhã như vậy!
Nguyệt Kỳ Xảo ở bên dưới dần dần há hốc miệng, trợn tròn mắt, sờ lên trên mặt mình đã bị Nguyễn Bán Liên đánh, hình như cảm thấy không còn đau đớn như vậy.
So sánh với cảnh ngộ Nguyễn Bán Liên gặp phải vào giờ phút này, nàng thật sự giống như đệ tử gặp sư phụ già!
“Đủ rồi!” Sắc mặt Phong Thanh Viêm thay đổi liên tục, cuối cùng âm trầm quát lạnh.
“Phong hội trưởng đồng ý rồi?” Vương Đằng dừng động tác trong tay, hỏi.
“…” Phong Thanh Viêm vô cùng bực tức.
Con mẹ nó đồng ý cái rắm ấy!
“Không đồng ý sao? Vậy ta tiếp tục.” Vương Đằng nói xong, giả bộ định tiếp tục đánh.
“Chuyện ngày hôm nay dừng lại ở đây, ngươi buông Nguyễn Bán Liên ra, chúng ta lập tức rời đi ngay.” Sắc mặt Phong Thanh Viêm âm trầm, lúc này hắn không còn do dự, nói.
“Phong hội trưởng nói sớm không phải xong rồi sao.” Vương Đằng nở nụ cười trên mặt, tiện tay ném Nguyễn Bán Liên đang cầm trong tay ra cho Phong Thanh Viêm.
Phong Thanh Viêm lập tức ra tay, một luồng lực lượng mềm nhẹ đẩy tới, đỡ lấy Nguyễn Bán Liên.
Nhưng nhìn khuôn mặt Nguyễn Bán Liên ở khoảng cách gần, cơ bắp trên mặt hắn đều không nhịn được run rẩy một trận, quá thê thảm!
Nguyễn Bán Liên ho khan kịch liệt hai lần, tham lam hít thở, cuối cùng dần dần khôi phục lại, nhưng đau đớn trên mặt lại luôn luôn nhắc nhở nàng.
Nàng không cần nghĩ cũng biết giờ phút này mặt của mình nhất định không thể nhìn nổi!
Ngay lập tức, Nguyễn Bán Liên phóng lên cao, lao lên phi thuyền ở trên bầu trời, thậm chí không hề quay đầu lại liếc nhìn Vương Đằng.
Có thù hận gì, để sau lại nói.
Nàng không muốn dáng vẻ giờ phút này của mình bị nhiều người nhìn thấy.
“Bình thường ta không đánh phụ nữ, nhưng ngươi tuyệt đối không phải là phụ nữ bình thường.” Vương Đằng nhìn theo bóng lưng Nguyễn Bán Liên, hô lớn.
Toàn bộ thân hình của Nguyễn Bán Liên hơi nghiêng đi, giống như suýt chút nữa không ổn định, nhưng nàng vẫn không hề quay đầu lại, lập tức xông ào vào trong phi thuyền, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“…” Rất nhiều người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Đằng, có thể chỉnh người phụ nữ Nguyễn Bán Liên kia đến mức độ như vậy, Vương Đằng này thật sự không phải người bình thường, là kẻ ngoan độc!
“Cho dù ngươi giữ được hội Tinh Thần một lần này, nhưng giữ được lần tiếp theo sao? Bảng Tân Nhân sẽ lập tức đóng cửa, hội Tinh Thần các ngươi lại có bao nhiêu người có thể quật khởi? Đã quá muộn rồi!” Phong Thanh Viêm nhìn Vương Đằng chậm rãi nói.
“Phong hội trưởng yên tâm, hội Tinh Thần chúng ta nhất định sẽ khiến ngươi chấn động, đến lúc đó nhớ mở to hai mắt ra nhìn xem.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Được, ta chờ xem!”
Phong Thanh Viêm thờ ơ gật đầu, cuối cùng không nói thêm gì nữa, dẫn mọi người xoay người rời đi.
“Đi!”
Người của hội Thanh Viêm đều vô cùng bực tức, thế lực của bọn họ rõ ràng đủ mạnh, nhưng vẫn bị một hội Tinh Thần cỏn con biến thành mất hết mặt mũi.
Vương Đằng nhìn theo bóng lưng đám người hội Thanh Viêm rời đi, tia sáng lạnh lóe lên trong mắt, cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh, bước từ trên võ đài xuống.
“Kế minh chủ, Vu minh chủ, lần này cảm ơn hai vị trợ giúp.” Vương Đằng ôm quyền về phía hai người Kế Phi Vân và Vu Minh, cảm kích nói.
“Nói giỡn rồi, chúng ta vốn không hề giúp đỡ được gì cả.” Hai người cười khổ nói.
Lời Phong Thanh Viêm nói thật sự khiến cho bọn họ cực kỳ kiêng kỵ, ngược lại là bản thân Vương Đằng ngoan độc, ở dưới tình huống như vậy còn dám cứng đối cứng đối chọi với Phong Thanh Viêm, thậm chí đánh phó hội trưởng của người ta đến mặt mũi bầm dập.
Không thể không nói Vương Đằng thật sự là kẻ ngoan cố.
Những người khác chắc chắn không làm được chuyện như vậy.