“Không, hai vị có thể ra tay chắn một phen vì hội Tinh Thần vào thời khắc mấu chốt đã rất cho Vương Đằng ta mặt mũi, về sau có chuyện gì, trong khả năng ta sẽ không chối từ.” Vương Đằng nói.
Trong lòng hai người Kế Phi Vân và Vu Minh hơi kinh ngạc, khó trách Vương Đằng này có thể tụ tập một nhóm người, thành lập hội Tinh Thần, làm việc khá phóng khoáng.
“Bên phía Phong Thanh Viêm kia ngươi vẫn nên cẩn thận một ít, hắn sẽ không chịu để yên đâu, liên tục hai lần chưa gặt hái được thành quả gì, lại còn mất thể diện, tiếp theo, chỉ sợ sẽ là lãnh đạo của hội Thanh Viêm ra tay.” Kế Phi Vân nói.
Vương Đằng gật đầu, hắn cũng nghĩ đến một điểm này rồi, quá tam ba bận, hội Thanh Viêm đã hai lần sử dụng người mới để đối phó với hội Tinh Thần nhưng đều chưa thành công, Phong Thanh Viêm sẽ không ngốc đến mức lại dùng người mới nữa, không có bất cứ ý nghĩa gì cả, cho nên lần tiếp theo nhất định là học viên cũ ra tay.
Nhưng nếu chỉ là cấp Vực Chủ thì hắn không hề e ngại gì, còn cấp Giới Chủ, vẫn phải suy nghĩ một chút.
Bây giờ hắn còn chưa có thực lực một mình đối chiến với cấp Giới Chủ.
Đặc biệt là cường giả cấp Giới Chủ ở trong học viện tinh không này, đó đều là cấp bậc thiên tài, không hề giống với cấp Giới Chủ phổ thông bên ngoài.
“Cũng không biết khi nào Phong Thanh Viêm sẽ thăng lên cấp Bất Hủ, hay chỉ đang hù sợ chúng ta?” Vu Minh nói.
“Chắc là thật, đến cấp bậc như hắn, lừa gạt chúng ta không hề có bất cứ ý nghĩa gì cả.” Kế Phi Vân nói.
“Xem ra chúng ta cũng phải cố gắng lên, bằng không nếu thật sự để cho hắn cưỡi lên đầu, cuộc sống về sau có thể sẽ không dễ chịu lắm.” Vu Minh lắc đầu nói.
“Cấp Bất Hủ à, nói dễ hơn làm.” Kế Phi Vân lắc đầu, cảm thán nói: “Lấy nội tình của chúng ta, thăng lên cấp Bất Hủ càng thêm khó khăn, bằng không đã không trì hoãn nhiều năm như vậy.”
“Đây là lời nói thật.” Vu Minh cũng lắc đầu, đột nhiên nói: “Nhưng Phong Thanh Viêm kia không khác chúng ta lắm, chẳng lẽ gần đây hắn có cơ duyên gì sao?”
“Cơ duyên? Có lẽ vậy.” Kế Phi Vân không nhiều lời nữa, nói: “Xem ra ta cũng phải ra ngoài đi dạo xem, ở lại trong học viện tinh không, rất khó đột phá cấp Bất Hủ.”
“Học đệ Vương Đằng, không có chuyện gì nữa, ta cáo từ!”
Nói xong hắn ôm quyền về phía Vương Đằng, chuẩn bị rời đi.
“Ta cũng phải đi!” Vu Minh cũng nói.
Vương Đằng ôm quyền về phía hai người, nhìn theo bọn họ rời đi.
“Nội tình sao?” Vương Đằng hồi tưởng lại lời hai người mới vừa nói, trong lòng như có đăm chiêu.
“Xem ra hai vị học trưởng này bị Phong Thanh Viêm khơi dậy lên lòng hiếu thắng.” Nguyệt Kỳ Xảo tiến lên trước nói.
“Học viện tinh không tồn tại cạnh tranh khắp nơi, có lẽ đây mới là ý nghĩa tồn tại của nó.” Vương Đằng cười, liếc nhìn nàng nói: “Mặt của ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì, so sánh với Nguyễn Bán Liên kia, ta coi như tốt.” Nguyệt Kỳ Xảo cười ha ha, không thèm để ý nói.
“Vương Đằng, mới vừa rồi ngươi xuống tay thật ác độc, Nguyễn Bán Liên kia dù sao cũng là người đẹp, ngươi lại ra tay ngoan độc như vậy.” Đồng Ân cũng đi lên, chế nhạo nói.
“Ta đó là tôn trọng nàng, Nguyễn Bán Liên kia chính là phó hội trưởng hội Thanh Viêm, không phải phụ nữ bình thường.” Vương Đằng tỏ ra đứng đắn nói.
“…” Đồng Ân không biết nói gì.
Thằng cha này đánh phụ nữ còn tìm luôn cho mình một lý do, thật sự quá giảo hoạt.
“Đúng rồi, lần này hình như ngươi trở nên mạnh mẽ rất nhiều, xem ra đã chiếm được không ít chỗ tốt ở bên kia.” Đồng Ân liếc nhìn Vương Đằng, rất hứng thú nói.
“Còn tạm được, ta chỉ ở lại lâu thêm một chút thời gian so với các ngươi thôi.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ở lại lâu thêm một chút thời gian?” Đám người Viên Bạch, Duy Na không khỏi liếc xéo.
Anh zai à, ngươi đó là ở lại lâu thêm một chút thời gian sao?
Mấy tháng không ra, bọn họ còn tưởng rằng Vương Đằng đã chết đuối ở bên trong ao máu kia rồi chứ.
“Lại nói có phải ngươi hút khô ao máu không thế?” Đồng Ân hoài nghi hỏi.
“Không có, làm sao có thể, một mình ta làm sao có thể hút khô được.” Vương Đằng không hề chớp mắt, trực tiếp phủ nhận.
“Thật chứ?” Đồng Ân nhìn chằm chằm vào hai mắt Vương Đằng.
“Vô cùng chuẩn xác.” Vương Đằng nói.
“Vậy thì tốt, ao máu kia là chỗ tốt, lần sau có cơ hội ta còn muốn đi thử xem.” Đồng Ân nói.
“…” Vương Đằng.
Hắn có cần nhắc nhở bọn họ một chút không nhỉ, lần sau khi đi đến nhớ mang theo một ít tinh huyết tinh thú?
Thôi bỏ đi, lần sau bọn họ tự qua bên đó nghĩ cách thôi.
“Vương Đằng, hiện giờ thân thể của ngươi đã đạt đến trình độ gì?” Viên Bạch không nhịn được tò mò hỏi.
“Bí mật.” Vương Đằng cười nói.
“Được rồi.” Viên Bạch nhún vai, không hỏi tiếp nữa, cười he he nói: “Bảng Tân Nhân sẽ nhanh chóng đóng cửa, ngươi chắc chắn không giấu được, ta mỏi mắt mong chờ.”
“Ngươi thôi đi, mới vừa rồi Nguyễn Bán Liên không đỡ nổi một quyền của học đệ Vương Đằng, ngươi cảm thấy bảng Tân Nhân có ai có thể ép hắn ra toàn lực không?” Tất Nghiêu nói.
“Hả…” Viên Bạch nghẹn họng, đột nhiên phát hiện hình như Vương Đằng hơi biến thái, biến thái đến kể cả bảng Tân Nhân đều chưa chắc đã có thể kiểm tra ra được toàn lực của hắn.
Vương Đằng khẽ lắc đầu, sao những người này có hứng thú dò xét nền tảng của hắn như thế chứ, còn thảo luận ngay trước mặt hắn, có cần không coi mình là người ngoài đến như vậy không.
“Đúng rồi, bọn ta muốn gia nhập hội Tinh Thần!” Đồng Ân đột nhiên nói.
“Các ngươi gia nhập hội Tinh Thần!” Vương Đằng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn xem đám người Đồng Ân.
Đám người Nguyệt Kỳ Xảo đều hơi ngẩn ra, hình như vài vị này đều là học trưởng học tỷ có bố cảnh nhất định, lại chủ động gia nhập hội Tinh Thần?
Cái quỷ gì?
Hội Tinh Thần trở thành bánh bao mới ra lò từ khi nào vậy? Kể cả học viên cũ đều có thể hấp dẫn!
“Đúng vậy, bọn ta muốn gia nhập hội Tinh Thần, ngươi nói có tiếp nhận không?” Đồng Ân cười hì hì gật đầu nói.
“Vì sao?” Vương Đằng nhíu mày hỏi.